Năm thứ ba trong lãnh cung, ta đói quá, vô tình ăn phải đan dược của hoàng đế, rồi chìm vào giấc ngủ ngàn năm.
Khi tỉnh dậy, tỳ nữ Tiểu Đào nói với ta rằng, bây giờ đã là thế kỷ 21.
Và nàng… đã lấy chồng.
1
Ta ngồi trong quan tài, nhìn Tiểu Đào trước mặt. Ngoại trừ khuôn mặt giống hệt như xưa, mọi thứ khác đều đã thay đổi, khiến ta chìm trong suy nghĩ.
Ngủ một giấc đến tận ngàn năm sau, chuyện này quá hoang đường!
Năm đó, vì tội danh “tư thông với nam nhân”, ta bị đày vào lãnh cung và đã ở đó suốt ba năm.
Trong lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc, ta không còn cách nào khác, ăn trộm đan dược của tên cẩu Hoàng đế kia để lấp bụng. Kết quả là ta ngã xuống và bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trong chính ngôi mộ của mình, nửa thân đã bị chôn vùi dưới đất.
Bùn đất trong núi tỏa ra mùi thơm sau cơn mưa. Tiểu Đào khóc lóc như một con ma nữ.
“Nương nương của tiểu nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi! Tiểu Đào sẽ tiếp tục hầu hạ người!”
Tiểu Đào kể cho ta biết rằng, bây giờ đã là thế kỷ 21, ngàn năm sau khi ta chìm vào giấc ngủ.
Nàng tỉnh dậy trước ta và đã ở lại trông chừng ta, chờ ta tỉnh lại.
Từ cảm giác kinh ngạc ban đầu, ta dần chuyển sang vui mừng, rồi cuồng hỉ.
Ngàn năm sau? Vậy tên cẩu Hoàng đế đó đã chết rồi ư?!
Vậy chuyện ta tư thông với đàn ông cũng đã chôn theo hắn và bọn họ rồi!
Ta – Lý Mộ, Quý phi từng đội nón xanh cho hoàng đế, cuối cùng đã được tự do!
Cảm giác này giống như khi ngươi mang tiếng xấu khắp nơi, bị mọi người truy đuổi, nhưng chỉ cần ngủ một giấc, mọi vết nhơ đều bị xóa sạch, và ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu!
Người đàn ông đứng sau Tiểu Đào, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cố gắng nhắc nhở: “Vợ ơi, giờ là xã hội pháp trị, không còn chủ tớ nữa đâu…”
Ý hắn là gì?
Ta không còn là Quý phi, nên Tiểu Đào cũng không được ở cùng ta nữa phải không?
Hắn đang chia rẽ tình cảm chủ tớ của chúng ta.
Phu quân của Tiểu Đào trông cũng không tệ, nhưng thật là vô lễ.
Để không tỏ ra yếu thế, ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Tiểu Đào, ngươi thành hôn, bản cung chẳng có gì để tặng. Cứ chọn thứ gì trong quan tài của ta mà lấy.”
Dù ta đã bị đày vào lãnh cung lúc còn sống, nhưng nhờ có gia đình chống lưng, tên cẩu Hoàng đế đó cũng không dám phế bỏ danh hiệu Quý phi của ta. Đồ tùy táng của ta chắc chắn không tệ.
Mấy ngàn năm sau, chắc chắn chúng còn giá trị hơn nhiều!
Tiểu Đào bỗng ngừng khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn:
“Nương nương… Tiểu Đào đã dùng đồ tùy táng của người để mua ba căn biệt thự lớn có hồ bơi ngoài trời rồi!”
“Mua gì cơ?”
“Biệt thự!”
Chốc lát, tiếng gào của ta vang vọng khắp ngọn núi: “Không còn gì sao?!”
“Không còn gì…”
Tiểu Đào đã đào tung ngôi mộ của ta, còn đục mấy cái lỗ to trên nắp quan tài.
Ta ngồi trơ trọi trong quan tài, xung quanh chẳng còn món đồ tùy táng nào!
Tiểu Đào ôm chặt lấy ta, vừa khóc vừa nói:
“Nương nương, Tiểu Đào chờ người suốt mười năm để đón người về. Người hãy theo Tiểu Đào về nhà đi.”
Phu quân của nàng cũng góp lời: “Phải đó, chị Lý, chị hãy về ở chung với chúng em đi.”
Nhìn thấy Tiểu Đào tận tâm tận lực như vậy, ta không nỡ trách nàng.
Tiền kiếm rồi sẽ có thôi.
Tiểu Đào đã lấy chồng, không thể để nàng thiếu thốn được.
Ra khỏi ngọn núi, ta mở to mắt ngạc nhiên.
Trước mắt là ánh đèn sáng rực rỡ, hàng ngàn ngôi nhà tựa như dải ngân hà vô tận.
Tiểu Đào cười tươi rói: “Nương nương, chào mừng người đến với thế kỷ 21!”
2
Tên cẩu Hoàng đế Cố Bình đã chết từ lâu.
Không biết nhà họ Cố có tuyệt tự hay không, bây giờ ai làm hoàng đế?
Tiểu Đào nói rằng bây giờ là xã hội pháp trị, không còn chuyện phong kiến nữa.
Đã lâu rồi không có hoàng đế, mọi người đều đồng lòng, cùng nhau làm giàu.
Nếu tên Cố Bình mà nghe thấy điều này chắc tức chết, hahaha.
Cuối cùng ta cũng thấy được căn biệt thự mà Tiểu Đào nói, nó còn không lớn bằng phủ của nhà mẹ đẻ ta, khiến ta nhíu mày, phất tay lớn giọng:
“Tiểu Đào, bản cung luôn thương ngươi. Mua nhà thì đừng tiết kiệm quá, không thì sẽ chật chội, khó ở lắm.”
Tiểu Đào ngại ngùng giải thích: “Nương nương, tiền tiêu hết rồi. Tiểu Đào còn đang trả nợ mua nhà nữa…”
Thấy ta ngơ ngác, Tiểu Đào thở dài: “Nương nương, người đừng hỏi nữa. Nhà này là mua cho người, người cứ thoải mái ở.”
Vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, ta chỉ cảm thấy thế giới trước mắt thật sáng chói.
Nhà của Tiểu Đào cũng vậy.
Cửa mở ra, Tiểu Đào mời ta vào trước, còn nàng và phu quân mang đồ vào sau.
Ta đứng ở cửa, trên đầu đổ xuống một luồng ánh sáng.
Không xa phía trước, có một người đàn ông đứng đó.
Hắn đứng sau một hành lang tối, mặc một bộ đồ trắng, tắm mình trong ánh đèn ấm áp.
Ngũ quan tuấn tú, dáng vẻ thanh nhã, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ trong chùa, tĩnh lặng không gợn sóng; đôi môi mỏng, toát lên vẻ lạnh lùng.
Khoảnh khắc ấy, hành lang dường như bị kéo dài ra vô tận. Ta khoác trên mình bộ xiêm y gấm lụa đứng ở đầu này, còn hắn đứng ở đầu kia.
Hình bóng của Cố Bình khi còn cầm bút trong tẩm điện ấm áp bỗng dưng trùng khớp với người đàn ông này, nhìn về phía ta…
Một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Khuôn mặt mà ta đã nhìn thấy ngày đêm, ngay cả trong giấc mơ cũng không quên được.
Hoàng đế Cố Bình.