Hôm nay là ngày thứ năm theo dõi.
Ra tôiy ở đâu? Làm sao ra tôiy?
Chỉ có thể trong mười mấy phút sau khi Bách Vinh Tề tôin làm, không tới cửa tiểu khu, ở dưới bóng cây rậm rạp kia!
Làm sao để xuống tôiy?
Làm sao mới có thể bảo đảm thuận lợi không sai mang hắn đi mà không bị người khác nhìn thấy?
Xe chuyển qua, nhân lúc hắn đi tới ra tôiy?
Vậy tôi cần đợi thêm ba tháng nữa. Ba tháng là thời gian camera giám sát đường thành phố được giữ lại.
tôi không có nhiều thời gian như vậy.
Trên con đường trống trải, cho dù không có dấu chân người, làm sao đảm bảo hắn sẽ không lớn tiếng kêu cứu, thì sao lại nhét hắn vào trong xe không để lại bất cứ dấu vết tranh đấu nào?
Ở ngã rẽ thứ ba của con đường Lâm Ấm này, Bách Vinh Tề sẽ tách ra với một đồng nghiệp, đồng nghiệp kia đi về phía con đường Bóng Xanh, con đường này đi thông đến phố Hồng Kỳ, ở chỗ rẽ có một camera giám sát chướng mắt nhất ven đường.
Cái camera này sẽ lưu lại biển số xe, sẽ lưu lại bóng người lái xe, sẽ lưu lại bóng dáng Bách Vinh Tề.
Không được, quá nguy hiểm.
“Phanh” một tiếng vang lên, tôi cảm giác có cái gì đụng vào tôi, hoặc là tôi đụng phải đồ vật.
“Ai ui uy, cái người như ngươi, đêm hôm khuya khoắt, sao lại ăn mặc đen sì như vậy, giống quỷ vậy, làm tôi sợ muốn chết, tôi cũng không thấy có người!”
Có người ngã ở bên chân tôi, đồng thời đang la lớn, cái này ở trên đường trống trải, đặc biệt khiến người chú ý.
tôi vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng xin lỗi. Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh là xe lăn của hắn, bánh xe lăn vẫn còn chuyển động, tôi đem xe lăn đỡ lên trước, sau đó đỡ hắn từ dưới nách đứng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên xe lăn.
Ông lão cau mày: “Con người ngươi, đêm hôm khuya khoắt mặc quần áo kín đáo như vậy, đi đường lại không có âm thanh, thật sự bệnh tim cũng bị ngươi dọa ra rồi.”
Tôi ngồi xổm xuống, tôiy đặt lên mạch đập, nhịp đập mạnh, không nhanh không chậm, cơ thể lão nhân gia quả thực không tệ. “Xin lỗi, có muốn đi bệnh viện cùng ngài xem có ngã ở đâu không?”
Thị giác dư quang nhìn sang, tình thế bên này cũng không khiến Bách Vinh Tề chú ý quá nhiều, hắn chỉ quay đầu nhìn một cái rồi đi.
“Đi bệnh viện làm gì? tôi thật vất vả mới ra khỏi bệnh viện, lại đi chui đầu vào lưới, tiểu nha đầu, tôi nói cho ngươi biết, bệnh viện cũng không phải nơi tốt lành gì!”
“Vậy có cần tôi làm chút gì không?” tôi không tò mò vì sao hắn đẩy xe lăn đến nơi này muộn như vậy, mỗi người đều có chuyện xưa của mình.
“Vậy phiền ngươi đẩy tôi vào nhà vệ sinh công cộng kia đi! Trong nhà bị cống ngầm chặn lại, vẫn chưa tìm được người đến thông.”
Tôi đẩy anh tôi đi trên con đường mù, con đường mù này vừa rộng vừa bằng phẳng khó có được. Thật ra phần lớn con đường mù đều không thích hợp với người mù, vừa không bằng phẳng lại vừa chật hẹp.
“Tiểu nha đầu, chạy bộ muộn như vậy, cũng không an toàn lắm đâu! Nơi này có rất ít người tiến vào, vạn nhất xảy ra chuyện gì, kêu trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.” Lão nhân gia nói.
“Vậy không phải ngài cũng giống vậy sao?”
“Tại sao giống như vậy, tôi là lão già, còn có thể có nguy hiểm gì!”
“Là người đều sẽ gặp nguy hiểm.” Tôi nói.
Có người cướp sắc, có người cướp của, có người muốn trả thù xã hội, có người say rượu hành hung… Không có người nào là an toàn trăm phần trăm!
Tôi nói với ông cụ, sẽ đợi ông ấy ở bên ngoài nhà vệ sinh, sau đó sẽ đưa ông ấy về khu chung cư của mình.
Lão nhân không từ chối, nhìn ra được, thật ra lão nhân rất cô độc, xe lăn sử dụng cũng không thuận tôiy, chân trái bị quần chặn lại, nhưng lộ ra một chút dấu thạch cao định hình.
Bóng đêm rất sâu, ánh đèn đường cách rất xa đã rất mờ mịt.
Nhưng mà rẽ một cái, tôi ngây dại! Thì ra là nơi này!