12
Thấy tôi không nói gì, Ôn Khuynh Khuynh lại uy hiếp:
“Ôn Niệm Vi, ai cướp đồ của tôi đều không có kết cục tốt lành, chị biết mà.”
Tôi lập tức hiểu lời cô ả nói có ý gì.
Bởi vì Từ Nhiễm tự tử công khai.
Cô nàng mặc áo cộc tay và quần đùi lên sân thượng của trường, để lộ những vết sẹo ghê rợn trên người.
Mọi người bu kín bên dưới tòa nhà.
Dạo gần đây, vấn nạn bạo lực học đường trở nên nghiêm trọng.
Cả hiệu trưởng và hiệu phó cũng đến.
Ôn Khuynh Khuynh đắc ý đi đến bên tôi, thì thầm:
“Chị à, nếu Thẩm Diễn biết chị là người bắt nạt Từ Nhiễm thì còn chịu quay phim với chị không, nhà trường còn chọn chị làm gương mặt đại diện không?”
Tôi nhìn dáng vẻ khùng điên của cô ả, không nhịn được mắng:
“Từ Nhiễm là người, đó là một mạng, vì sự ích kỷ của bản thân mà mày điên đến mức này rồi à?”
Cô ả khinh khỉnh.
“Chị à, chị sai rồi, người bức tử nó là chị mà, không phải tôi.”
Nói rồi cô ả vung tay tát tôi.
“Ôn Niệm Vi, chị hận em là chuyện giữa hai đứa mình, sao chị lại giận chó đánh mèo lên bạn thân của em?”
“Chị bực thì chị cứ trút lên em này, cớ gì phải uy hiếp Từ Nhiễm?”
Quý Sâm ở bên cũng nói theo:
“Anh thích Khuynh Khuynh là anh có lỗi với em, anh xin lỗi em, nhưng Từ Nhiễm vô tội, lần trước em ấy bị em đẩy xuống hồ, tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho em ấy?”
Đôi ba câu đã đẩy toàn bộ tội lỗi lên người tôi.
Tiếng Ôn Khuynh Khuynh thu hút sự chú ý của mọi người.
Không biết phóng viên từ đâu nhảy ra, xỉa vào mặt tôi.
“Xin hỏi những lời bạn nữ kia nói có ý gì? Cô bắt nạt bạn học ư?”
“Nghe nói cô thường mang danh tiếng nhà mình ra ép nữ sinh kia làm trâu làm ngựa cho cô, không vui thì chửi bới đánh đập, có thật không?”
13
Tôi lập tức hiểu, đây là màn kịch dành cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Từ Nhiễm ở trên sân thượng, bóng người gầy yếu run rẩy trong gió lạnh.
Cô nàng xin một cái loa từ cứu hộ, ngồi bên trên bình tĩnh nói:
“Tôi tên là Từ Nhiễm, bị bạo lực học đường, gần như ngày nào cũng phải ngủ trong nhà vệ sinh của ký túc xá. Người bắt nạt tôi không vui là sẽ đánh tôi, dùng đầu thuốc lá làm tôi bị bỏng.”
“Thậm chí ngay tối hôm qua, người đó còn uy hiếp tôi, nếu hôm nay không nhảy từ trên này xuống thì sẽ hại người nhà của tôi.”
Từ Nhiễm nói rất bình thản nhưng tất cả mọi người ở dưới lại siết chặt nắm đấm.
Phóng viên hoàn hồn, tiếp tục hỏi tôi:
“Lời của Từ Nhiễm đều là thật ư?”
“Theo chúng tôi điều tra, nữ sinh kia bị tẩy chay chỉ vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhưng trên đời này người có hoàn cảnh khó khăn nhiều không kể xiết, cô làm vậy lương tâm có dằn vặt không?”
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, gằn từng chữ:
“Tất cả là thật, nhưng mà người bắt nạt bạn ấy không phải tôi mà à Ôn Khuynh Khuynh.”
Tôi đột nhiên nói ra sự thật khiến Ôn Khuynh Khuynh hoảng hồn.
“Ôn Niệm Vi, mày điên rồi à, mày đang bôi nhọ người khác, mày có bằng chứng không?”
Đột nhiên trong đám đông có một giọng nam vang lên.
“Tôi có bằng chứng.”
Tôi quay đầu, Thẩm Diễn giờ điện thoại lên, đi từ phía sau lên.
Ôn Khuynh Khuynh nhìn thấy Thẩm Diễn thì lập tức nở một nụ cười bẽn lẽn.
“Diễm, em biết anh sẽ không bỏ em thật mà.”
Đồng thời cũng không quên nhìn lại tôi với ánh mắt tự đắc.
“Ôn Niệm Vi, lần này chị chết chắc rồi.”
Tôi nhìn cô ả điên khùng, không nhịn được phì cười.
Lụy tình đúng là một căn bệnh, ăn hết trí thông minh của người ta.
Thẩm Diễn tinh mắt né Ôn Khuynh Khuynh đang cố xán lại gần.
Đưa điện thoại ra trước máy quay, trong đó phát cảnh Ôn Khuynh Khuynh uy hiếp Từ Nhiễm.
“Ngày mai mày lên sân thượng giả vờ tự sát đổ cho Ôn Niệm Vi, nó dính tai tiếng, tao không tin nhà trường vẫn để nó đóng vai nữ phụ kia.”
Trong đoạn quay, Từ Nhiễm quật cường, nhìn chằm chằm Ôn Khuynh Khuynh.
“Mày bỏ suy nghĩ đó đi, tao sẽ không giúp mày bất cứ chuyện gì nữa.”
Ôn Khuynh Khuynh giẫm lên tay Từ Nhiễm, vừa nghiến vừa uy hiếp: “Ôn Niệm Vi cho mày uống bùa mê thuốc lú gì mà mày thà ăn đòn cũng không chịu hại nó.”
“Mày không chịu hại nó cũng không sao, vậy chỉ có thể bắt bố mày về quê nai lưng ra làm ruộng thôi.”
Mọi người lặng thinh.
Không biết là ai bắt đầu, sau đó tất cả nhao nhao thóa mạ Ôn Khuynh Khuynh.
14
Vụ việc gây chấn động đúng như Ôn Khuynh Khuynh muốn.
Chỉ là người bị trói trên giàn hỏa thiêu lại đổi thành cô ả.
Ôn Khuynh Khuynh tuyệt vọng nhìn Thẩm Diễn, gào lên:
“Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với em?”
“Rốt cuộc Ôn Niệm Vi tốt ở đâu mà anh lại giúp nó hại em?”
Tôi im lặng.
Trong đầu cô ả toàn bong bóng hường phấn ư?
Chỉ có yêu và yêu thôi sao?
Thẩm Diễn lên tiếng:
“Tôi chưa bao giờ giúp Ôn Niệm Vi hại cô, tôi vạch trần cô chỉ bởi vì tôi ghét cô.”
“Từ khi tôi phát hiện cô bạo hành bạn học.”
Tôi thế mới biết hóa ra Thẩm Diễn đã biết chuyện Ôn Khuynh Khuynh bạo hành bạn học từ lâu, cũng đã giúp Từ Nhiễm rất nhiều lần.
Nhưng Ôn Khuynh Khuynh lắm thủ đoạn, khó mà đề phòng hết được.
Ôn Khuynh Khuynh nhìn Thẩm Diễn bằng ánh mắt hung tợn.
“Hại em, anh tưởng anh có thể sống yên được chắc? Em nói cho anh biết, em đang mang thai đứa con của anh.”
Sấm dậy đất bằng.
Mọi người ở đây lại được một phen thất kinh.
Cô hai đi tới kéo Ôn Khuynh Khuynh.
“Con nói linh tinh gì thế? Loại học sinh nghèo này có mấy xu dính túi, con phải kết hôn với Quý Sâm, hiểu không?”
Bấy giờ tôi mới hiểu, hóa ra cái tính nâng cao đạp thấp của Ôn Khuynh Khuynh là từ mẹ của cô ả mà ra.
Ôn Khuynh Khuynh thuyết phục cô Hai.
“Mẹ yên tâm, anh ấy là cậu ấm của tập đoàn Thẩm thị, sao lại không có tiền chứ!”
Thẩm thị, nhà giàu số một vùng này.
Mười Quý Sâm cộng lại cũng không bằng.
15
“Nếu cô nhất quyết nói đứa bé trong bụng cô là con của tôi thì cô có thể đợi sinh ra rồi giám định huyết thống.”
“Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ nhận quà của cô, cũng không bao giờ ngủ với cô.”
“Cái đêm cô bỏ thuốc tôi, tôi đang ở bệnh viện trông cho bà tôi truyền dịch.”
Lời này đã giẫm nát tôn nghiêm của Ôn Khuynh Khuynh.
Ôn Khuynh Khuynh tái mặt nhìn Thẩm Diễn, rồi lại nhìn Quý Sâm.
Đột nhiên như hiểu ra gì đó.
Cô ả đi tới vung tay tát Quý Sâm.
“Anh, là anh đúng không, anh bỏ thuốc tôi, đêm đó là anh, người tâm sự với tôi cũng là anh!”
Mới đầu Quý Sâm còn cố trấn an Ôn Khuynh Khuynh, nhưng càng lúc cô ả càng điên loại, Quý Sâm không nhịn được nữa đẩy cô ả ngã.
“Anh thì sao?”
“Có thứ gì trên người em dùng phải tiền của anh, dựa vào lão già vô tích sự nhà em có thể nuôi được đại tiểu thư như em chắc?”
Tôi thế mới biết hóa ra Quý Sâm và Ôn Khuynh Khuynh đã dây dưa từ lâu.
Ôn Khuynh Khuynh lợi dụng tình cảm của Quý Sâm, đào mỏ anh ta.
Quý Sâm chính là vậy, càng vờn thì anh ta càng thích.
Mãi đến khi Thẩm Diễn xuất hiện, Ôn Khuynh Khuynh trúng tiếng sét ái tình.
Quý Sâm nhận ra mình hèn mọn lụy tình như vậy cũng không đổi được gì, thế là anh ta đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.
Ôn Khuynh Khuynh ôm bụng ngồi bệt dưới đất.
“Máu!” Không biết là ai la lên, bấy giờ mọi người mới phát hiện Ôn Khuynh Khuynh chảy rất nhiều máu.
Khi xe cứu thương tới đưa Ôn Khuynh Khuynh đi, tôi mới hoàn hồn.
Từ Nhiễm được Thẩm Diễn đỡ xuống.
Mặt cô nàng tái nhợt, cúi người trước tôi.
“Xin lỗi cậu vì chuyện lúc trước.”
16
Ôn Khuynh Khuynh sảy thai.
Vì chảy máu quá nhiều, phải cắt tử cung.
Giống như tin đồn cô ả rêu rao về tôi trong kiếp trước.
Cuối cùng nhà họ Quý cũng phải tuyên bố phá sản, nhưng trước khi bố tôi kịp mua thì tập đoàn Thẩm thị đã mua lại nó với giá cực thấp.
Từ lúc Quý Sâm lợi dụng Thẩm Diễn, Thẩm Diễn đã bắt đầu ra tay với nhà họ Quý.
Theo như anh ta nói thì là: “Đánh rắn phải đánh bảy tấc.”
Lúc anh ta mới phát hiện Quý Sâm lợi dụng mình, tính nói cho Ôn Khuynh Khuynh biết nhưng lại thấy Ôn Khuynh Khuynh bắt nạt Từ Nhiễm.
Anh ta kể, anh ta từng có một người bạn tự tử, chết vì bạo lực học đường.
Anh ta rất hối hận vì biết muộn, anh ta muốn chuộc lỗi cho chuyện trước kia.
Trước khi đi, Thẩm Diễn đưa cho tôi tập tài liệu.
Bên trong là biên lai mua thuốc của Quý Sâm và đoạn quay anh ta dẫn Ôn Khuynh Khuynh hôn mê bất tỉnh vào khách sạn.
“Xử lý thế nào tùy ở em.”
Tôi đưa những thứ này cho Ôn Khuynh Khuynh, cùng cô ả khởi tố.
Cuối cùng Quý Sâm vào tù vì tội hiếp dâm.
Lần cuối cùng tôi gặp Ôn Khuynh Khuynh là tại cổng của bệnh viện tâm thần.
Cô ả điên rồi, tôi khống chế đưa cô ả vào bệnh viện tâm thần.
Cô ả nói cô ả không bị bệnh, bảo tôi thả cô ả ra.
Thì sao? Tôi từng nói tôi không muốn chết, nhưng chẳng phải đã bị cô ả hại chết một lần rồi ư?
Ăn miếng trả miếng, hòa nhau.