1.
Trong phòng dụng cụ với ánh đèn mờ ảo.
Cánh cửa khóa lại đã ngăn cách hết tất cả âm thanh cầu cứu.
Hoa khôi cầm đầu đi đôi cao gót CL màu đỏ đời mới nhất, gót giày bén nhọn đặt lên sống mũi tôi, gần như là đâm vào mắt tôi.
Ba nam sinh đứng sau lưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của tôi rồi cười toe toét.
“Chị Tuệ ngầu quá!”
“Đánh nó!”
“Dạy cho đứa con hoang này một trận! Nó cũng dám chống đối chị Tuệ của chúng ta à!”
Hoa khôi Trần Tuệ dùng sức, xương gò má của tôi lập tức cảm nhận được đau đớn.
“Tô Minh Nguyệt, ba ngày không có ai dạy dỗ, miệng mày cũng bẩn rồi đấy.”
Cô ta ngồi xổm xuống, dùng ta đùa nghịch cổ áo tôi: “Nói mày không có thì mày cứ nhận đi, việc gì cần phải mạnh miệng?”
Tôi nâng mắt lên: “Cậu cũng đâu đầy đủ hơn tôi, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Trần Tuệ đưa tay tát tôi một cái.
“Người như bản tiểu thư gọi là mặc quần áo thì gầy, cởi thì có thịt!” Cô ta giận dữ nhìn tôi chằm chằm, sau đó đột nhiên nở nụ cười có phần độc ác.
Mắt tôi giật giật.
“Không biết nhị tiểu thư Tô Minh Nguyệt của chúng ta thoát y thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Mấy nam sinh nở nụ cười bỉ ổi đi về phía trước.
Tôi dùng hết sức lực để che chắn bản thân, nhưng vẫn không chống lại được quyền cước đấm đá của bốn người.
Trần Tuệ đá mạnh một cái khiến tôi đau điếng, tay không khỏi hạ xuống, tôi lập tức nghe được tiếng xé vải.
Trên người đột nhiên cảm thấy mát lạnh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bọn họ càng cười lớn hơn, âm thanh chụp ảnh vang lên không ngừng.
Ba người đứng đối diện tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới không sót một chỗ nào.
Trần Tuệ cười quay video: “Con hoang nhà họ Tô, nếu như tao xử lý mày thì người thừa kế nhà họ Tô chắc sẽ vui lắm nhỉ?”
Nam sinh sau lưng tiếp lời: “Chắc chắn rồi! Đại tiểu thư nhà họ Tô chẳng mấy chốc sẽ tiếp quản công ty, nếu như chúng ta giúp cô ấy nhổ cái đinh đâm trong mắt, cái gai đâm trong thịt này đi cô ấy chắc chắn sẽ rất vui!”
“Đúng vậy, đại tiểu thư nhà nào sẽ chấp nhận một đứa con hoang ở trong nhà mình làm tai họa ngầm chứ?”
“Hay là… chúng ta luân phiên chơi đứa con hoang này đi! Đại tiểu thư nhất định sẽ rất vui!”
Nụ cười của Trần Tuệ càng thêm tươi tắn.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
“Vì sao à?” Trần Tuệ đùa giỡn điện thoại: “Nhìn mày ngứa mắt còn cần lý do sao, đồ con hoang?”
Trong sự tuyệt vọng, điện thoại di động của tôi vang lên.
Là một dãy số không có tên ghi chú.
Tôi đột nhiên giãy dụa mạnh mẽ, muốn cầm điện thoại lên nhận máy.
Nhưng một giây sau Trần Tuệ đã giành lấy điện thoại, gót giày cao gót sắc nhọn đâm xuyên qua màn hình.
Không thể…
Trong đầu tôi nghĩ.
Không thể không nhận!
Nếu như quá ba tiếng không nhận…
Chị sẽ phát điên.
2.
Mưa to gió lớn hoàn toàn khiến tôi tê liệt.
Trần Tuệ cười the thé quay lại toàn bố quá trình: “Đến lúc đó tao sẽ sai người gửi thiên kim thật của nhà họ Tô, chúng tao sẽ là người nhận được vinh hoa phú quý!”
Tuyệt vọng và đau đớn bao trùm lên tôi, nhưng tôi vẫn nghe được câu này, tôi đưa tay ra: “Đừng…”
“Đừng gửi cho chị…”
Nhưng bọn họ lại hiểu sai ý.
“Đồ con hoang này sợ chị mình sao? Vậy thì đúng ý tụi tao rồi đó!”
Gió táp mưa rào càng thêm mãnh liệt, tôi gần như ngất đi.
Một tiếng sau tôi ra khỏi phòng dụng cụ, trời đã hoàn toàn tối.
Áo sơ mi bị xé rách thành từng mảnh, trên người tôi đã không còn một mảnh vải hoàn chỉnh.
Tôi quay đầu nhìn điện thoại vỡ vụn ở bên cạnh.
Không còn ý nghĩa nữa.
Nước mắt cứ như vậy rơi xuống màn hình, trượt xuống mảnh thủy tinh vỡ vụn, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Tôi muốn nhặt nó lên, mảnh vỡ đâm vào đầu ngón tay tôi.
Máu tươi nhỏ xuống, tôi đột nhiên nhớ đến mấy năm trước, tôi bị công tử nhà họ Tần, đối thủ một mất một còn bắt nạt tôi.
Chị gái Tô Quân Lạc một mình xông vào con ngõ nhỏ, dùng một miếng thủy tinh đâm vào bả vai công tử nhà họ Tần.
Khi đó máu tươi nhỏ xuống miếng thủy tinh cũng đỏ tươi như thế này.
Là máu trên tay chị.
Mà tôi ôm người chị bị thương ở tay của mình, hoảng loạn đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem.
Tôi ôm chị khóc không thành tiếng: “Chị, Nguyệt Nguyệt không sạch sẽ…”
Chị gái dịu dàng lau nước mắt nước mũi cho tôi: “Nguyệt Nguyệt là sạch sẽ nhất.”
Số của chị tôi chưa từng lưu tên.
Bốn số cuối cùng trong số điện thoại của chị, vẫn luôn là…
Sinh nhật của tôi.
Nhưng chị ơi…
Lần này Nguyệt Nguyệt, thật bẩn thỉu.
Điện thoại vỡ nát không sửa lại được nữa.
Tôi cũng bẩn, rửa thế nào cũng không sạch.
Tôi không ngăn được việc bọn họ gửi video.
Chị gái của em, chị đừng tức giận…
Đừng giết bọn họ.
Đừng hủy hoại cuộc sống của mình, được không…
Khi đứng trên sân thượng, tôi nghĩ.
Nếu có kiếp sau, tôi sẽ muốn làm người như thế nào?
Không cần giàu có, không cần xinh đẹp.
Chỉ cần không làm cản trở chị là được rồi.
Chị…
Nguyệt Nguyệt không thể nào đối mặt với chị được nữa.
Tôi nhắm mắt lại rồi nhảy từ trên sân thượng xuống.