8.
Một đám người nhanh chóng đến dọn dẹp hiện trường.
Sau đó hút thuốc rồi cười đưa tay ra với chị gái tôi: “Đại tiểu thư, tính tiền.”
Chị gái tôi nhanh chóng đưa cho mỗi người một tờ chi phiếu, quay đầu định rời đi.
Tên cầm đầu đột nhiên vươn tay chặn đường chị.
Bọn họ không nhìn thấy sắc mặt ngày càng lạnh đi của chị.
Gã cà lơ phất phơ ngậm điệu thuốc: “Đại tiểu thư của tôi, bây giờ chúng tôi cũng không tiêu chi phiếu được, có tiền cũng không có chỗ tiêu nha.”
“Phải hưởng thụ được ngay, hay là… đại tiểu thư chơi với chúng tôi đi? Chúng tôi rất biết cách hầu hạ người khác… A!”
Một giây sau, tay của gã bị bẻ ra phía sau với tư thế vô cùng kỳ quái.
Tối nay tiếng nam hét không ngừng.
Lúc tôi thấy đám côn đồ này tôi đã cảm thấy mục đích của họ không đơn giản.
Đương nhiên chị gái tôi cũng biết.
Lúc này chị rút tay trái từ trong túi ra, ngón tay hổ đeo trên tay hiện lên ánh sáng lạnh.
Tôi vui vẻ cười.
Chị tôi đã từng lấy thân phận học sinh trung học rồi đánh nhau với đám lưu manh và đám học sinh lưu ban trong ngõ nhỏ.
Dao trong túi chị uống qua không ít máu đâu.
Đối phó với mấy con gà mờ như thế này cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bọn côn đồ nhanh chóng dìu nhau rời đi.
Trước khi đi, chị tôi lạnh nhạt lau sạch ngón tay hổ: “Dám có hành động gì thì cứ xác định ở tù chung thân đi.”
Sau khi xác nhận Trương Tuấn đã chết, chị tôi làm thủ tục xuất viện.
Nhưng vừa lên xe đã có một người bịt mặt cầm theo một chiếc khăn đứng phía sau làm chị ngất xỉu!
Tôi gấp đến mức hét lớn, nhanh chóng bay đến giữ cửa xe nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chị gái bị đưa đến tầng hầm của một căn biệt thư.
Một người đàn ông trẻ tuổi có nét giống Trần Tuệ ngồi trước mặt chị gái đang bị trói chặt.
Tôi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Khi chị tôi tỉnh lại, người đàn ông tên Trần Thông này ngồi trước mặt chị tôi gọi video.
Anh ta gọi cho người đứng đầu tập đoàn Tô thị.
Bố mẹ của chúng tôi.
Giọng nói quen thuộc vang lên nhưng giờ phút này lại trở nên vô cùng xa lạ với tôi:
“Lạc Lạc, đây là thái tử nhà họ Trần, anh trai Trần Tuệ.”
“Con kết hôn với cậu ấy, hai nhà kết thông gia, sau đó sinh con, cho dù là nam hay nữ thì tài sản của cả hai nhà đều thuộc về con của con.”
Hai người nuôi tôi khôn lớn khuyên chị: “Quên cái chết của em gái con đi, về sau mọi người đều là người một nhà.”
“Người một nhà thì không có hận thù.”
Mặc dù tôi cũng không hy vọng chị mình kết thúc cuộc đời trong nhà tù.
Nhưng khi nghe được bố mẹ nuôi mình lớn chỉ hời hợt nói một câu để miêu tả về cái chết của mình như vậy.
Tôi thừa nhận, tôi vẫn cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Khó có khi tôi không làm ầm ĩ trong không trung.
Tôi chỉ yên lặng nhìn chị.
Chị… Nguyệt Nguyệt phải làm gì mới có thể buông tha cho bản thân đây?
Đột nhiên chị tôi bật cười.
Chị nói: “Được thôi.”
“Vậy thì Trần Tuệ sẽ thành cô em gái ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp cả đời này của tôi sao?”
Tôi nhìn nụ cười của chị, đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Tôi hiểu rồi.
Chị tôi… muốn hi sinh hôn nhân của mình để khiến Trần Tuệ cả đời này sống không bằng chết!
9.
Người của nhà họ Trần lại càng cay nghiệt hơn.
Qua camera trong tầng hầm, tất cả mọi người đều hiểu ý của chị là gì.
Nhà họ Trần nghĩ ra một cách còn cao tay hơn.
Ngày hôm sau, Trần Tuệ tự thú.
Trước khi vào tù, câu cuối cùng cô ta nói với chị tôi là:
“Như thế này thì cô còn có thể trả thù tôi nữa sao? Tôi ở trong tù rất thoải mái đấy.”
Tôi nhìn vẻ mặt không cảm xúc của chị, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay chị, máu chảy ròng ròng.
Một giây sau.
“Hóa ra có thể làm như vậy sao.”
“Trần Tuệ, cô thông minh thật đấy.”
Có rất nhiều chuyện xảy ra trong ba ngày tiếp theo.
Ngày đầu tiên, Trần Thông đổi dây gai trói chị tôi thành còng chân còng tay, muốn cùng chị tôi chơi gì đó thật là kích thích.
Đáng tiếc, chị tôi chơi chưa từng có trò nào không có máu.
Trần Thông bị thiến.
Máu chảy đầy đất.
Chuyện này không thể nào báo cảnh sát được.
Thứ nhất, đàn ông có thứ gọi là “tôn nghiêm”.
Thứ hai, nhà họ Trần không thể để cho người ngoài biết cả hai đứa con nhà mình đều xảy ra chuyện được.
Nếu không sẽ có người nhân cơ hội này nhảy vào, chỉ trong giây lát thôi là tập đoàn nhà họ có thể sang tên đổi chủ ngay tức khắc.
Ngày hôm sau, một đám người áo đen bao vây nhà chúng tôi ở.
Bố mẹ chúng tôi bị “mời” đến một trại dưỡng lão xa hoa.
Sẽ không bao giờ ra nữa.
Chị tôi cho bọn họ tiền đủ dùng cùng với sự tôn nghiêm của họ.
Nhưng chỉ không có tự do mà thôi.
Chuyện này cũng không trách chị gái tôi được.
Bọn họ đối với hai đứa con của mình cũng không thật lòng yêu thương.
Ngày thứ ba…
Tôi thậm chí còn không biết tên nam sinh cuối cùng trong ba nam sinh kia.
Anh ta chết dưới dao của chị.
Chị ghi lại quá trình.
Đâm một cái, chặt một cái, một dao mất mạng.
Đêm đó, chị tôi lẻ loi đến đồn công an.
“Tôi muốn tự thú.”