Hắn nhẹ nhàng vung tay, mấy tên đàn ông cao to hôi hám bị đưa vào phòng, nhìn thấy Tạ Chi Hành cứ như là thấy Diêm Vương vậy, run rẩy co rúm lại trong góc.
Nếu Quận chúa vẫn còn tỉnh thì sẽ nhận ra được đây chính là nhóm tử sĩ đã giả làm giặc cỏ khi trước, rồi bị ả giết chết để lập công.
Cái thủ đoạn thay xà đổi cột này, ả biết, hiển nhiên Tạ Chi Hành càng biết rõ hơn.
Trước khi ả đi “Diệt giặc”, Tạ Chi Hành đã đến trước một bước bắt lấy bọn chúng, lại đến nơi xa đem một đám tử tù thay thế, bởi vì đám người kia vẫn luôn mang mặt nạ, mặt xanh nanh vàng, cho nên có bị đổi người thì Quận chúa cũng không hề phát hiện ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Tạ Chi Hành đã xây dựng được một thế lực nhỏ cho mình, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì.
Hắn vẫn dùng giọng điệu ôn hòa, liếc nhìn mấy người đang co cụm, nói:
– Sợ ta à?
Những kẻ này trước kia đều là tử sĩ, đến cái chết cũng không sợ, mà bây giờ lại vì một câu nói thong thả nhẹ nhàng của Tạ Chi Hành mà bị dọa đến run như cầy sấy, lập cập quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Chắc hẳn trong thời gian này, bọn họ đã kinh qua không ít khổ sở.
Tạ Chi Hành mới vừa rồi mặt còn ôn hòa, tự nhiên không hiểu làm sao lại trở nên lạnh lùng, giơ tay lấy kiếm chặt đứt cánh tay của một người trong đó, nhẹ nhàng nói:
– Ta không thích người khác xin tha với ta.
Người kia đau đớn lăn lộn trên mặt đất, những người khác như chim sợ cành cong, có người còn són cả ra quần. Tạ Chi Hành lại liếc nhìn cô ả Quận chúa mặt đầy vui sướng, ý thức mơ hồ đang nằm một bên, rồi ra lệnh cho bọn người kia hãy “hầu hạ” ả thật tốt, sau đó liền quay người rời đi.
Đám người kia không dám có lấy một chút do dự nào, vây lấy ả.
Giống y như lúc trước Quận chúa muốn đám người đó làm với ta, cũng như cô nương vô tội mà ả đã hại chết kia.
Dùng gậy ông đập lưng ông.
Từng việc một, cứ từ từ mà hưởng thụ.
10.
Quận chúa bị giày vò không hề nhẹ nhàng, sau khi tỉnh lại thấy toàn thân toàn vết tím bầm, có chút hoài nghi nhân sinh, nhưng không nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Chi Hành ánh mắt tràn đầy áy náy, tự tay nấu canh thuốc cho ả, nói đêm qua đã quá kích động. Quận chúa mặt đỏ bừng, lập tức vứt hết nghi hoặc trong lòng ra chuồng gà, vui vẻ uống canh, ăn đồ ăn nhẹ.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Tạ Chi Hành đối xử với ả ngày càng tốt. Chỉ bởi vì một câu thích của ả, rạng sáng mỗi ngày tự mình đi đến nhà hàng phía bên kia kinh thành mua bánh phù dung, làm diều, tìm những người thợ làm vườn giỏi nhất đến trồng những loài hoa ả yêu thích… Tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ với Quận chúa vì đã được gả cho một gã cuồng thê, không chỉ không có cơ thiếp mà còn đối xử tốt với ả như vậy.
Quận chúa ngoài mặt tươi cười, nội tâm đắc ý.
Nhưng ả ta không hề chú ý rằng, Tạ Chi Hành cho dù đối tốt với ả thế nào cũng vẫn là mắc bệnh sạch sẽ đến tận xương tủy, trừ ban đêm thì hai người không hề có một chút tiếp xúc nào khác, cảm giác mơ hồ có khoảng cách.
Mà ban đêm, mỗi khi ả dùng bữa tối xong liền không hiểu sao lăn ra ngủ như chết, trong mơ hồ chỉ biết là có người cùng giường với mình hằng đêm, nhưng cụ thể như nào thì không nhớ nổi.
Quận chúa mải mê đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm khiến người ta chết chìm của Tạ Chi Hành, không hề để tâm đến những điều khác thường nhỏ nhặt.
Ả không hề biết rằng, hàng đêm cùng ả “giao lưu” chính là những tử sĩ kia, mà những người đó đã bị Tạ Chi Hành chơi đùa đến sắp phát điên lên rồi.
Thực ra, Tạ Chi Hành cũng không hề làm gì, chỉ là hơi vui buồn thất thường một chút, mới hôm qua bảo không thích người khác cầu xin tha thứ, hôm sau đã đánh gãy chân người ta, từng chút từng chút một cắt gân tay gân chân người ta. Sau đó lại giả bộ ngây thơ hỏi bọn họ:
– Vì sao lại không cầu xin? Ta là người dễ nói chuyện như thế, sớm xin tha một chút thì ta đã tha cho rồi.
Nói chung là khiến người ta chẳng đoán nổi hắn nghĩ cái gì.
Mỗi ngày, trong đám người lại có mấy người gãy tay gãy chân, vốn đã đủ đau khổ rồi, cộng thêm một Tạ Chi Hành cảm xúc thất thường, thực sự là cả thể chất lẫn tinh thần đều bị tra tấn nặng nề.
Có người cuối cùng bị ép đến phát điên, lê chân què cùng thân thể tàn phế, dùng tay bò muốn đập đầu vào tường tự sát, đáng tiếc ngay trước khi gã thành công tự giải thoát thì lại bị Tạ Chi Hành ngăn cản.
Tạ Chi Hành lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát gã, đợi cho đến khi gã gần như kiệt quệ vì bị tra tấn, hắn mới bước ra ngoài, chặt đứt bàn tay còn lại của người kia, ném vào trong một cái vại, lại dùng canh sâm đổ vào chần qua, sống dở chết dở, lại sống không bằng chết.
Đây là… lợn người. (3)
(3) phương pháp trừng phạt ghê rợn của Lữ Trĩ thời Hán Cao Tổ, chặt chân chặt tay móc mắt cắt lưỡi rồi ném vào vại cho tự sinh tự diệt.
Thảo nào hắn phải chặt chân tay người ta, hóa ra là muốn làm thành lợn người. Ta nhìn cái vại này rất quen, rồi nhận ra đây vốn là cái vại đựng rượu chưa bị đánh vỡ như những cái khác.
Tạ Chi Hành đã thu thập những cái vại như thế về, đặt ngay ngắn trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này, đám tử sĩ kia lần lượt phát điên, vại trống càng ngày càng ít đi.
Khi tên tử sĩ cuối cùng bị biến thành lợn người và cho vào vại, như vậy có nghĩa là bọn họ đã hết giá trị sử dụng, đồng thời, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn hư ảo của Quận chúa cũng kết thúc.
Nói cho rõ ràng hơn thì là đã đến phiên ả rồi.
Công tử tuấn tú như ngọc, đứng trước mặt những kẻ nửa sống nửa chết, nguyên một phòng nồng máu tanh lại không vấy lên hắn chút nào.
Tựa như thần tiên, áo trắng như tuyết, xuất trần tuyệt thế.
Hắn vuốt ve sợi tơ ngũ sắc mà ta đã bện cho hắn từ rất lâu trước kia, màu sắc đã phai nhạt đi nhiều.
– Tang Tang, chờ ta lấp đầy hết tất cả những cái vại này…
Ta đứng ở bên cạnh chờ rất lâu, nhưng không hề nghe được vế sau.
11.
Ngày lành của Quận chúa sắp rơi xuống đầu rồi mà ả vẫn còn vô tri vô giác.
Trên buổi tiệc mừng thọ Trấn Quốc Đại Tướng quân, Tạ Chi Hành ân cần chu đáo săn sóc ả, dáng vẻ yêu chiều hết mực, Thánh thượng cùng Trưởng Công chúa thấy thế liền cực kỳ vui vẻ hài lòng.
Trong bữa tiệc, Quận chúa đi ra ngoài một lúc, mãi một lúc lâu mà không thấy quay về. Tạ Chi Hành xin phép đi tìm ả ta, vừa khéo Trưởng Công chúa cũng muốn tiễn Thánh thượng rời phủ, tiện đường nên cùng đi.
Kết quả cả nhóm người lại thấy Quận chúa cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, ả còn bất cẩn ngã xuống hồ, người kia lập tức nhảy xuống vớt ả ta lên.
Y phục ướt nhẹp bó sát, hai con người lại dính chặt lấy nhau, đây coi như là mất danh tiết luôn rồi.
Quận chúa đẩy gã kia ra, còn tưởng không có ai thấy thì sẽ phủi sạch quan hệ, nhưng vừa quay đầu liền thấy Thánh thượng, phụ thân, mẫu thân, còn cả Tạ Chi Hành đứng đó không xa đang nhìn về phía mình.
Sắc mặt ả ta trắng bệch.
Quận chúa giải thích mình đang bị người này quấy rầy, gã kia lại bày ra vẻ mặt tràn đầy tổn thương, lấy ra một xấp thư, trong đó tất cả đều là những lời tâm sự cùng nhau, chữ viết cũng đúng là chữ của ả.
– Không phải Quận chúa đã nói là vẫn còn thích ta sao?
Cho dù ả ta có giải thích bao nhiêu đi nữa thì tất cả đều vô ích, không ai tin ả cả, người đàn ông này nào có xa lạ gì. Trước khi Tạ Chi Hành xuất hiện, gã được coi là người tài hoa nhất kinh thành, việc lúc đó ả ta thích gã thì ai cũng biết.
Cho nên việc ả ta vẫn còn nhớ nhung người kia thì cũng có thể lý giải được.
Quận chúa giải thích một lúc lâu cũng chẳng có tác dụng gì, tức đến mức thở hổn hển xé nát cả chồng thư, cuống đến phát khóc:
– Đã bảo là ta không hề viết thư cho hắn, đây không phải là do ta viết, ta cũng không hề hẹn hắn đến bờ hồ gặp mặt.
Trưởng Công chúa thấy con mình khóc như thế, lập tức đau lòng bênh vực ả ta, nói chẳng qua chỉ là trò đùa của bọn trẻ, người lớn cứ nhanh chóng giải tán đi thôi.
Trưởng Công chúa đã nói vậy rồi, Thánh thượng tất cũng lên tiếng, Quận chúa cũng không phải nhận bất cứ trách phạt nào, người kia sau đó cũng được thăng quan rồi điều ra khỏi kinh thành.
Ảnh hưởng duy nhất có lẽ là Tạ Chi Hành không còn yêu thương ả ta nữa.
Mấy bức thư đương nhiên không phải là do ả ta viết rồi, Tạ Chi Hành đã thuê người mô phỏng lại nét chữ của ả rồi gửi đi, nếu như nhìn kĩ thì có thể nhận ra là bắt chước, nhưng trong lúc tức giận ả đã xé bỏ bằng chứng duy nhất rồi.
Tạ Chi Hành liền có cớ chính đáng mà lạnh nhạt với ả ta.
12.
Trèo càng cao thì ngã càng đau.
Lúc trước, Tạ Chi Hành đối xử với ả tốt bao nhiêu thì bây giờ càng lạnh lùng bấy nhiêu,
Quận chúa bắt đầu những tháng ngày phòng không gối chiếc, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Tạ Chi Hành đâu, cho dù có gặp thì thái độ của hắn cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Từ lâu đã quen với việc được đối phương quan tâm tỉ mỉ từng ly từng tí, giờ đột nhiên lạnh lùng như thế khiến ả ta khó có thể tiếp nhận nổi. Lại thêm mấy cô tiểu thư đã không ưa ả từ nhỏ nghe được chút gió, liền thừa dịp thỉnh thoảng chế giễu ả ta:
– Làm sao bây giờ? Cùng người đàn ông khác lăn lộn lại bị phu quân bắt tại trận rồi hả? Cái dáng vẻ đắc ý lúc trước của Quận chúa đi đâu mất tiêu rồi?
Quận chúa ngày càng khó chịu, lo lắng, bất đắc dĩ phải chạy về kể khổ với Trưởng Công chúa hoặc Thánh thượng, hi vọng họ có thể nhắc nhở Tạ Chi Hành một chút, để hắn quay về như trước.
Nhưng trong mắt người khác thì đây là lỗi của Quận chúa, Tạ Chi Hành bơ ả ta là bởi vì hắn đã bị tổn thương, sao có thể trách hắn được, muốn trách thì trách Quận chúa tự làm tự chịu thôi. Thánh thượng và Trưởng Công chúa đương nhiên không tiện ra mặt can thiệp quá nhiều.
Để ả ta thoải mái tinh thần hơn, Thánh thượng liền nói Tạ Chi Hành thường xuyên không về nhà là bởi vì được giao cho nhiều công vụ quá, mới thăng quan nên rất bận rộn, thường xuyên bị phái đi nơi khác tuần tra, không phải là cố ý trốn tránh ả.
Quận chúa cầu viện trợ không có thu hoạch gì, chỉ có thể ở trong nhà chờ Tạ Chi Hành trở về, còn sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, định nói là thành quả mình đã dùng cả ngày để làm, để Tạ Chi Hành mở tiệc đãi khách, chủ động lấy lòng hắn.
Nhưng ả ta khổ sở chờ đợi rất lâu, đợi đến khi Tạ Chi Hành trở về thì lại thấy bên cạnh hắn còn có một cô nương hiền lành duyên dáng.
Tạ Chi Hành một đường xuống phía nam, dắt về một cô gái lầu xanh, nói muốn nạp làm thị thiếp.