Dưỡng Tử Vi Hoạn

Chương 2


5.

Việc tuyển phi cho Lệ Trì, Giang Duật Ngôn xử lý rất nhanh, ngày hôm sau Lễ bộ đã đưa danh sách tới.

“A Trì, ngươi nhìn thử xem, thích người nào?”

Lệ Trì dựa vào cửa sổ ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ bóc vải. Hắn hiếm khi thô lỗ như vậy. Ta có chút mất hứng, lại gọi hắn một tiếng: “A Trì.”

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của hắn, mang cảm giác vụn vỡ, tiêu hồn đoạt phách.

“Muốn người giống mẫu phi.”

“Được, vậy thì không cần thanh thuần, phải xinh đẹp.”

Ta chọn một người, hỏi hắn: “Người này thế nào?”

Hắn không nói gì, cứ dựa nghiêng như vậy, tư thái tản mạn: “Mẫu phi, lại đây.”

Trong bóng tối lờ mờ, giọng hắn âm trầm như một con rắn đ ộc. Ta cảm nhận được một cảm giác áp bức vô cớ khi đứng trước mặt hắn.

Đến giờ ta mới nhận ra, năm tháng trôi qua nhẹ nhàng đã điêu khắc cơ thể thằng nhóc này cao lớn, mạnh mẽ thế này rồi. Hắn đã cao hơn ta rất nhiều.

Lệ Trì nhân nhượng cúi người xuống, giọng nói uể oải: “Nhi thần đều không thích, mẫu phi không cần uổng phí tâm tư.”

Ta đang muốn nói gì đó, đột nhiên hắn đút thịt quả trong suốt trên tay tới.

“Há miệng.”

Ta theo bản năng lui về phía sau: “Không cần… ”

Hắn dễ dàng kéo ta trở về: “Ngoan.”

Trên môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, thật ngọt. Đầu ngón tay hắn chạm về phía trước: “Ngọt không?”

Bóng đêm chìm xuống ngay khoảnh khắc đó. Ta nhìn thấy yết hầu của thiếu niên chậm rãi trượt lên trượt xuống.

Cắn nát thịt quả, nước tràn ra trong khoang miệng. Là vị ngọt thấm đến hàm răng cũng mềm nhũn.

Ta bất tri bất giác nuốt nước miếng, trả lời: “Ừ…”

Trong mắt hắn hiện lên nụ cười không đạt đến đáy mắt, giống như dụ dỗ, chậm rãi nói: “Không có người khác không phải rất tốt sao? Con sẽ đem mọi thứ tốt nhất cho mẫu phi.”

Đó như một lời thề. Ta hơi hoảng hốt, suýt chút nữa đã bị cuốn vào đó. Ta xoa xoa mi tâm: “Ngươi có dỗ ta thế nào cũng vô dụng, ngươi đã không còn nhỏ, nên cưới vợ sinh con rồi.”

“Vậy cữu cữu thì sao?”

“Hả?”

“Cữu cữu so với con lớn hơn mười tuổi, không phải tới nay cũng chưa thành hôn sao?”

Đúng là trên bất chính hạ tắc loạn, ai biết vì sao đến giờ mà Giang Duật Ngôn còn chưa thành hôn, chẳng lẽ vì Ninh Chiêu Chiêu không muốn gả cho hắn à?

Trong lòng ta bực bội: “Chuyện của cữu cữu con, ta không quan tâm, chuyện của con, ta muốn quản.”

Chẳng biết vì sao, Lệ Trì nheo mắt, ý cười tràn ngập: “A, nhi thần còn tưởng rằng mẫu phi rất quan tâm đến cữu cữu đó.”

Hắn vô thức liếm đầu ngón tay.

“Đương nhiên là không.”

Ta lấy khăn lụa giúp hắn lau tay: “Bẩn quá, cho vào miệng đi.”

“Không bẩn.”

Lệ Trì cười cười, nhìn về phía sau ta: “Cữu cữu, người tới rồi.”

Ta xoay người, Giang Duật Ngôn không biết đã tới từ lúc nào.

“Nương nương và điện hạ thật đúng là mẫu từ tử hiếu nha.” Hắn cười lạnh, nhìn chằm chằm tay Lệ Trì, ánh mắt sắc bén.

Lệ Trì rất ngoan: “Cữu cữu ăn vải không? Vải năm nay, cực kỳ ngọt.”

Không biết có phải ta ảo giác hay không, Lệ Trì cười nhưng trong mắt rõ ràng không có một chút ý cười.

6.

Giang Duật Ngôn tới tìm Lệ Trì đàm phán chính sự. Ta thấy sắc trời không còn sớm, liền hỏi Giang Duật Ngôn: “Thừa tướng đại nhân đã dùng bữa tối chưa? Có muốn cùng ăn không?”

Ta bảo cung nhân bày hai bộ bát đũa, ta nghĩ hắn biết đây là có ý gì.

“Làm phiền rồi.”

Ta đã đánh giá cao Giang Duật Ngôn. Lệ Trì trước sau như một hiếu thuận, gắp thức ăn cho ta: “Cái này ăn ngon, mẫu phi thử xem.”

Mẫu từ tử hiếu, ta cũng gắp thịt cho Lệ Trì: “Ngươi cũng ăn nhiều một chút, bây giờ đang là lúc phát triển thân thể.”

“Bốp” một tiếng, dọa ta giật mình. Giang Duật Ngôn thô lỗ ném đũa.

Nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, không biết lại đắc tội hắn chỗ nào nữa, ở trước mặt A Trì, ta là trưởng bối, không thể không miễn cưỡng duy trì không khí ấm áp: “Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Giang Duật Ngôn lạnh lùng liếc ta một cái, lại nhìn về phía Lệ Trì, sắc mặt nghiêm khắc, hỏi hắn: “Thái tử phi chọn thế nào rồi?”

Lệ Trì bỏ đũa xuống, dựa về phía sau: “Không thích.”

Giang Duật Ngôn cười lạnh: “Vậy ngươi muốn người như thế nào? Ta tìm cho ngươi.”

Lệ Trì cũng cười cười: “Cữu cữu không phải cũng không tìm được sao?”

Giang Duật Ngôn tức giận, sắc mặt xanh mét: “Ta và ngươi có thể giống nhau sao?”

Lệ Trì nhạo: “Đương nhiên không giống nhau, ta trẻ tuổi hơn cữu cữu, vẫn còn nhiều thời gian, cứ từ từ chọn là được.”

Trên bàn cơm tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm. Ta đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, ai có thể nghĩ đến Thừa tướng đại nhân ngày thường nghiêm túc cùng Thái tử điện hạ trầm ổn, lại cãi nhau như trẻ con như vậy.

Ta vốn định đứng ngoài quan sát, nhưng chiến hỏa thoáng cái đã ch áy đến trên người ta.

“Nương nương cảm thấy thế nào?” Giang Duật Ngôn đột nhiên hỏi ta.

Ta nghĩ sao? Đối với chung thân đại sự của Giang Duật Ngôn ta không có quyền lên tiếng, nhưng đối với Lệ Trì, ta ít nhiều có chút liên quan.

Ta hắng giọng, nhìn Lệ Trì, tận tình khuyên bảo: “Cữu cữu của ngươi cũng là vì tốt cho ngươi.”

Lệ Trì rũ mắt xuống, trên khuôn mặt trắng như tuyết hiện vẻ âm trầm, lời nói có chút châm biếm: “Mẫu phi đối với cữu cữu thật sự là nói gì nghe nấy.”

Hắn lập tức đứng lên, đẩy ghế ra, phất tay áo bỏ đi. Ta có chút bối rối. Sao lại tức giận chứ?

Sắc mặt Giang Duật Ngôn vốn xanh mét hòa hoãn không ít, hắn nhặt lại đũa: “Dùng bữa.”

“Nhưng A Trì hắn…… ”

Giang Duật Ngôn nhướng mày, nhìn chằm chằm ta, giọng điệu rất không vui: “Kỷ Vân Phù, cùng ta ăn cơm, mặc kệ hắn.”

Ta nhịn không được phỉ báng, đây chính là Đông cung, chủ nhân không có ở đây, hắn thì hay rồi, chim cu chiếm tổ chim khách, còn làm như chuyện đương nhiên.

7.

Một bữa cơm ăn thật tẻ nhạt vô vị, sau khi tiễn ôn thần Giang Duật Ngôn này đi, ta vội vàng đi dỗ Lệ Trì.

“Dậy ăn cơm.”

“Mẫu phi còn quản ta làm gì?” Lệ Trì trùm chăn, buồn bực nói.

“Đã lớn như vậy rồi, giận dỗi cái là tuyệt thực.”

Ta thầm cảm thấy buồn cười, đưa tay kéo chăn của hắn: “Ta mặc kệ thì ai quản ngươi nữa đây?”

Lệ Trì nắm chặt chăn, ta không khiến hắn dao động được một chút.

“Muốn cứng đời với mẫu phi sao?”

Giọng nói trong chăn vẫn buồn bực như cũ: “Không dám. Nhi thần mệt mỏi, mẫu phi đi ra ngoài đi.”

“Không đứng lên phải không?” Ta xắn tay áo lên, cởi giày, bò lên giường hắn, nửa quỳ: “Thật sự không đứng lên?”

Người trong chăn rất yên tĩnh.

“Ta không tin ta còn trị không được ngươi.”

Lệ Trì sợ nhột, nhột một chút thôi cũng chịu không nổi, nhất là chỗ thắt lưng này, đặc biệt mẫn cảm. Ta cách một lớp chăn cù lét hắn, chỉ là nhẹ nhàng chọc một cái, người dưới chăn lại rên rỉ một tiếng.

“Còn cố chịu đựng sao?”

Hắn từ trong chăn vươn một tay ra, giữ ta lại: ‘Mẫu phi, không chơi nữa.”

Giọng của hắn có chút run rẩy, còn chịu đựng không cười. Ta mỉm cười đắc thắng, đẩy tay hắn ra: “Muộn rồi.”

“Mẫu phi.” Giọng điệu cảnh cáo.

Ta càng hăng hái, cười khặc khặc hai tiếng, cù lét mạnh hơn.Bỗng nhiên chăn bông bị đá văng ra, cổ tay ta bị túm chặt, trời đất quay cuồng.

Hắn đè ta, một tay nắm lấy hai tay ta, đặt lên đỉnh đầu, tay kia thì chống đỡ, đường gân trên cánh tay hiện lên rõ ràng. Khí tức mãnh liệt như gió mạnh nơi hoang dã ùn ùn kéo đến, chỉ có ở một thiếu niên.

Đầu óc ta choáng váng tê dại, thân thể cứng đờ. Bóng đêm sâu thẳm.

“Sao không chơi nữa? Hả?” Mắt hắn sáng lên như một con sói hoang.

Tim ta đập thình thịch, giọng nói bất giác run lên: “A Trì, ngươi buông mẫu phi ra trước đã.”

Khóe môi hắn nhếch lên, so với pháo hoa còn tươi đẹp hơn.

“Muộn rồi.”

Dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn, không khống chế được. Ánh mắt nóng bỏng của hắn dừng ở trên môi ta.

Trong lòng ta hoảng hốt không nói nên lời, giãy dụa: “A Trì, ngoan.”

“Mẫu phi…” Giọng hắn trầm xuống: “Người sợ cái gì?”

Ta siết chặt chăn. Trong màn đêm mờ mịt, mùi Long Diên Hương thoang thoảng, một bên Thụy Thú Kim Lô khói mỏng lượn lờ, ngoại trừ không có mưa thì hình ảnh này cực kỳ giống giấc mộng kia.

Đáy lòng dâng lên sự sợ hãi. Hơi nóng trên người hắn bốc lên, phả vào mặt. Hắn lại gần, gần đến đáng sợ, ta cảm giác được hô hấp hắn dồn dập.

Ta hoảng sợ quát: “A Trì, đừng làm bậy, mẫu phi sắp tức giận rồi.”

Thời gian như ngưng đọng. Thiếu niên không nhúc nhích, thân thể bất động.

“Tức giận thì sẽ như thế nào?”

“Mẫu phi sẽ không để ý đến ngươi nữa.”

Sự trầm mặc lan tràn trong bóng đêm tịch mịch. Không biết qua bao lâu, lực kiềm chế cổ tay ta cuối cùng cũng được nới lỏng. Lệ Trì xoay người xuống, đưa lưng về phía ta, cười nhạo một tiếng.

“Mẫu phi thật sự là kẻ nhát gan, mới thế đã bị dọa rồi.”

Lúc này ta mới thở phào, nghĩ đến mà sợ. Ta luôn quên năm tháng trôi qua rất nhanh, thiếu niên gầy yếu năm nào giờ đây đã trưởng thành, cho dù là thân thiết cũng phải chú ý chừng mực.

Ta nên giữ khoảng cách với Lệ Trì. Khoảng thời gian kế tiếp, ta luôn mượn cớ trốn tránh Lệ Trì.

Ăn một mình có hơi cô đơn. Ta mệt mỏi gắp một miếng rau trộn, thói quen thật sự là đáng sợ mà……

Thị nữ bên người ta Lam Nhược vén rèm đi vào: “Nương nương, điện hạ bảo nô tỳ chuyển vài lời.”

“Hả?”

“Điện hạ nói, ngài ấy xin nhận sai, ngài ấy sẽ chọn Thái tử phi. Xin nương nương đừng giận ngài ấy nữa.”

Ta đột nhiên cảm thấy có lỗi với hắn, nhịn không được lại mềm lòng: “Đi gọi điện hạ lại đây dùng bữa đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.