8.
Thái tử tuyển phi là đại sự của quốc gia, Hoàng đế bệnh nặng không thể lo liệu được, Thái hậu liền thu xếp thiết yến mời bá quan cùng gia quyến, nói trắng ra thì chính là để Lệ Trì chọn Thái tử phi.
Đến ngày cung yến, Hoàng hậu nhân cơ hội sắp xếp cháu gái Lâm Đường Đường ở cạnh Lệ Trì. Lâm Đường Đường rất ân cần, một tiếng biểu ca hai tiếng biểu ca, gọi rất thân thiết.
Hoàng hậu giả tạo cười nói: “A Trì và Đường Đường cũng rất xứng đôi đó nha.”
Đều là lời nói hợp cảnh, ta thuận miệng đáp: “Đúng vậy, trai tài gái sắc.”
Lệ Trì đang vùi đầu bóc tôm đột nhiên nghiêng người, liếc mắt về phía ta một cái, ánh mắt sắc bén. Tim ta đập nhanh một cái.
Được rồi, giẫm phải đuôi sói con rồi, hắn không thích Lâm Đường Đường. Ta chỉ buồn cười híp híp mắt dỗ hắn: “A Trì, mẫu phi lột tôm cho ngươi ăn.”
“Sao nhi thần lại để mẫu phi làm được chứ?” Giọng hắn rầu rĩ, đưa tay ra, một đĩa thịt tôm tươi mới trong suốt rơi vào tay ta.
Quả nhiên là đứa nhỏ ta nuôi lớn, săn sóc tỉ mỉ, ta không khỏi cảm thấy vui mừng.
“Biểu ca, muội cũng muốn ăn tôm, có thể giúp muội bóc một con không?” Lâm Đường Đường chen vào.
“Ngươi không có tay sao?”
“Móng tay người ta dài, sợ làm hỏng……”
“Vậy đừng ăn…”
Đó là những gì ta đã dạy à? Ta nhịn không được dặn dò hắn một tiếng: “Đối xử với cô nương thì nên ôn nhu một chút.”
Lệ Trì không tình không nguyện, ta dỗ hắn: “Ngoan, sắp vào thu rồi, mẫu phi sẽ làm cho ngươi một bộ y phục mới.”
Thần sắc hắn dịu lại chút, rầu rĩ đáp: “Kích thước bây giờ đã lớn hơn một chút, mẫu phi nhớ tới đo cho con.”
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: “Được rồi, ngươi đó, mẫu phi chỉ liếc mắt một cái đã biết được kích cỡ của ngươi rồi.”
Vành tai trắng nõn của Lệ Trì đột nhiên đỏ lên. Hắn thấp giọng nói: “Mẫu phi vẫn nên tự mình đo đi.”
….Hắn thẹn thùng cái gì chứ.
9.
Một thị nữ đi lên rót rượu, không cẩn thận làm đổ, làm bẩn quần áo Lệ Trì.
“Mẫu phi, nhi thần đi thay y phục.”
Ta ước gì hắn đi mau, ta thèm rượu trái cây kia đã lâu, nhưng có hắn ở đây sẽ quản không cho ta uống.
“Mau đi đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Hắn vừa đi, ta liền buông thả. Đang uống hăng say, cả mặt cũng nóng lên…… Bên trái thủ tịch thượng Giang Duật Ngôn đang nặng nề nhìn chằm chằm ta, lại như là muốn giáo huấn ta.
Người này, thật phiền. Ta ngượng ngùng đặt chén rượu xuống. Nhìn chung quanh bốn phía, Lệ Trì còn chưa về, Lâm Đường Đường cũng không còn ở vị trí.
Bình rượu trên bàn Lệ Trì cũng biến mất? Một cảm xúc bất an nhất thời hiện lên trong lòng. Có người ghé vào bên tai Hoàng hậu, không biết đang nói thầm cái gì.
Hoàng hậu cười một cách kỳ quái. Ta nhỏ giọng hỏi Lam Nhược: “Lâm Đường Đường không có ở đây từ lúc nào?”
“Một canh giờ, so với lúc điện hạ ra ngoài còn sớm hơn.”
Đi lâu như vậy rồi? Thái độ hôm nay của Hoàng hậu hẳn là muốn đem Lâm Đường Đường nhét cho Lệ Trì, nhưng Lệ Trì không muốn.
Với hiểu biết của ta đối với Hoàng hậu, nàng ta nhất định sẽ làm đến cùng. Ta từ thanh lâu đi ra, biết quá nhiều thủ đoạn bỉ ổi.
Bình rượu không cánh mà bay, thoạt nhìn giống như là đang tiêu hủy chứng cứ.
“Đợi lát nữa nghĩ cách đưa thư cho Giang Duật Ngôn, để hắn điều tra thị nữ rót rượu vừa rồi, ta nghi ngờ điện hạ đã xảy ra chuyện.”
Nàng rất nhanh phản ứng lại, giả vờ hỏi: “Nương nương không thoải mái sao? Sợ là rượu đã phát tác.”
Thái hậu và Hoàng hậu nhìn qua, ta liền giả bộ say rượu, nhìn về phía các nàng xin rời đi trước. Thái hậu luôn luôn khoan dung, lập tức đồng ý.
Mà Hoàng hậu, liếc mắt nhìn bầu rượu đã uống cạn của ta, lại nhìn trên mặt ta ửng hồng cũng không đa nghi nữa. Ra khỏi tiệc rượu, ta và Lam Nhược chia làm hai đường.
10.
Sương mù dày đặc nổi lên bốn phía, cung điện nguy nga chìm trong làn sương mù rộng lớn, ta đi tới gian phòng thay y phục kia, một cung nhân cũng không có, quá kỳ quái.
Ta đang định tìm từng gian từng gian, đột nhiên nghe thấy giọng nói nũng nịu từ một gian phòng đóng chặt truyền ra.
“Biểu ca… ”
Lâm Đường Đường? Biểu ca? Ta hít một hơi khí lạnh, biểu ca ở đây không phải là Lệ Trì chứ?
Tim đập thình thịch. Ta đứng trước cánh cửa đóng chặt, hít sâu một hơi, chuẩn bị đẩy cửa. Đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ vượt tới, kéo ta vào một gian phòng tối đen như mực sát vách.
Người nọ cúi người xuống, hô hấp nóng bỏng dồn dập giống như ngọn lửa nhỏ vụn, bắn tung tóe trên làn da run rẩy.
Ngay khi ta hoảng sợ muốn hét lên, một giọng nói khàn khàn giống như bị lửa thiêu đốt, thấp giọng vang lên bên tai ta: “Mẫu phi, ta rất khó chịu, làm sao bây giờ?”
Người tập kích ta mang khí tức quen thuộc đến đáng sợ.
11.
Như bước vào một đêm tội lỗi, Thiếu niên ngây thơ ôm chặt lấy ta, khàn giọng hỏi ta nên làm cái gì bây giờ.
Theo bản năng, ta không muốn thấy hắn chịu uất ức, muốn giúp hắn xoa dịu nỗi đau. Nhưng mà, hiện tại ta cái gì cũng không giúp được hắn.
Ta chỉ có thể trấn an hắn: “A Trì, có mẫu phi ở đây với ngươi.”
Lam Nhược đi tìm Giang Duật Ngôn, bọn họ sẽ tìm được giải dược.
“Cố nhịn một chút, được không?” Ta di chuyển, cố gắng thoát ra khỏi lòng hắn.
Hắn lại giống như con thú bị nhốt, ấn chặt ta, yết hầu cố gắng kiềm chế lăn lên lăn xuống, giọng điệu có chút khó nhịn: “Mẫu phi, đừng nhúc nhích.”
Phát hiện khốn cảnh của hắn, ta không dám cử động nữa. Một loại cảm giác tội lỗi đang dâng lên mãnh liệt. Hắn vùi đầu vào cổ ta, ngửi thật sâu mùi thơm trên người ta.
“Mẫu phi thơm quá.” Dường như như vậy có thể giảm bớt sự khó chịu của hắn.
Giấc mộng mê ly hoang đường cùng tạp vật mục nát dơ bẩn này chồng lên nhau. Cảm giác sợ hãi nguy hiểm tràn ngập toàn thân. Âm thanh ở gian phòng bên cạnh, quả thực như đổ thêm dầu vào lửa.
“Mẫu phi… ” Hắn một tiếng lại một tiếng thấp giọng, nỉ non.
Đôi môi màu tường vi của thiếu niên khô khốc tựa hồ muốn rạn nứt, đôi mắt mông lung hiện lên tia máu. Lưng hắn căng như một cây cung dễ dàng bị gãy chỉ với một lực kéo.
“A Trì… ”
“Mẫu phi, giúp ta.” Hắn nhìn ta, đôi mắt ướt sũng kia khiến người ta rất khó kháng cự thỉnh cầu của hắn.
Thật muốn giúp hắn.
Làm người ta sợ hãi chính là ý niệm nguy hiểm thoáng hiện lên, giống như nấm mọc sau mưa, bám vào từng ngóc ngách tối tăm, không thể lộ ra ánh sáng, càng không thể vãn hồi.
Ta không muốn làm hắn khó chịu.
Ngươi đ iên à? Ta thật đáng chet vạn lần mà.
Hắn vẫn cầu xin ta, hết lần này đến lần khác. Sương mù tràn vào, hơi nước bao phủ gương mặt kinh diễm của hắn.
Nốt ruồi hình giọt nước nhỏ sáng rực dưới mắt hắn lung lay như sắp đổ, giống như một giọt nước mắt sắp rơi vào bức tường trái tim của một người.
Ăn mòn từng viên gạch được xây dựng theo khuôn khổ thế tục. Cơn say mãnh liệt bắt đầu phát tác, ta không muốn nhìn hắn đau khổ, như bị ma ám, ta run rẩy vỗ về sống lưng căng thẳng của hắn, thấp giọng trấn an: “A Trì…”
Hắn dường như được khích lệ, cúi người xuống, một tay đè đầu ta, buộc ta phải ngửa lên, đôi môi khô khốc, khát khao rơi xuống đầy tội lỗi. Đúng lúc này cửa bị đẩy ra.
“Kỷ Vân Phù.” Người tới mang theo giọng nói lạnh như băng, phá vỡ cảnh tượng kiều diễm. Ta như vừa tỉnh mộng, đẩy mạnh người trên người ra.
Người tới là Giang Duật Ngôn, sắc mặt hắn xanh mét, một tay kéo ta qua, lại đem bình sứ nhỏ trên tay ném cho Lệ Trì.
“Giải dược.”
Ta lòng còn sợ hãi trà trộn vào trong đám người, xem trò vui của Hoàng hậu. Nàng ta mang theo một đám người khí thế hung hăng xông vào gian phòng bên cạnh, kết quả lại phá vỡ chuyện tốt của nhi tử ruột của nàng ta Cẩm Vương cùng Lâm Đường Đường.
“Là biểu muội quyến rũ ta.” Cẩm Vương đẩy Lâm Đường Đường ra, ném ra một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: “Biểu ca, muội ở chỗ thay y phục chờ huynh.”
Lâm Đường Đường khóc to nói: “Tờ giấy kia của ta là viết cho Trì biểu ca. Là cô cô dạy ta làm, nàng nói chỉ cần hôm nay gạo nấu thành cơm, ta có thể trở thành Thái tử phi của Trì biểu ca.”
Hoàng hậu trở tay tát Lâm Đường Đường một cái: “Thứ thấp hèn, bản thân mình ti tiện còn nói xấu người khác.”
Cẩm Vương nhân cơ hội châm biếm: “Vậy lúc nãy nếu ngươi nhận lầm người, tại sao không đẩy ra?”
“Trời tối như vậy làm sao ta biết?”
“Ngươi đúng là tiện nhân, mẫu phi từng nói với ta, lúc trước ngươi còn có thai mấy lần.”
Đám người xôn xao.
“Chát!”
Thái hậu thờ ơ lạnh nhạt vuốt nhẹ má Cẩm vương, Hoàng hậu vội vàng bảo vệ: “Mẫu hậu, hắn chỉ là không hiểu chuyện.”
Lại “chát” thêm một tiếng, lần này rơi vào mặt Hoàng hậu. Thái hậu cười lạnh: “Được lắm, Hoàng hậu, ngươi là muốn tuyển phi cho A Trì như vậy sao?”
Lệ Trì đã khôi phục tâm tình khoan thai đến chậm, hắn tiến lên đỡ lấy Thái hậu, ngoan ngoãn vô tội: “Tổ mẫu, đừng tức giận. Tôn nhi không sao.”
Việc này gây ầm ĩ rất lớn, Thái hậu hạ chỉ, cách chức Lý thống lĩnh, ca ca của Hoàng hậu, quyền chỉ huy quân đội trong tay hắn tất cả đều chuyển giao cho Lệ Trì.