Tri Hòa
Sau khi mất trí nhớ, ta nhớ lầm mình thầm mến Thiếu sư Bùi Khanh Chi.
Vì để khiến hắn vui lòng, ta dùng đủ mọi cách, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cho đến khi thanh mai của hắn vô ý ngã ngựa, hắn đẩy ta ra, chán ghét nói: “Bị bệnh thì đi chữa đi.”
Lúc đó ta mới biết hóa ra không phải hắn lạnh lùng, mà người trong lòng hắn không phải ta.
Thế là ta đi chữa bệnh.
Không ngờ, ha, còn chữa rất tốt nữa!
Nhưng khi biết ta khôi phục trí nhớ, Bùi Khanh Chi lại hốt hoảng.
Hắn nắm chặt lấy tay, giọng nói run rẩy: “Rõ ràng hôm qua ngươi còn nói thích ta mà…”