Phù Sinh Niệm

Chương 2


Tiếng kinh Phật vang vọng, khói hương nghi ngút.

Ngàn vạn phiền não đã rơi xuống đất, một mảnh đen nhánh.

Ta quát lớn “Hoang đường”, bẻ gãy cành lá, vung tay đánh rơi nhang đang cháy trong tay phương trượng, nhang sắp được dùng để điểm dấu tròn trên đầu người kia.

Hắn ngước mắt nhìn ta, khóe môi không hiểu sao có chút sưng đỏ, còn rách da.

Bỗng dưng ta có chút chột dạ, đêm qua trong mơ ta cào vào cổ tay hắn, hung hăng cắn nát môi hắn, chả lẽ…

Ánh mắt hắn sáng ngời, giọng nói trong trẻo: “Chọn lựa của thần, điện hạ đã thấy rõ chưa?”

Hắn vậy mà xuống tóc để tỏ chí hướng.

“Bắc Cương, tướng quân cũng không màng đến sao?”

Trấn Bắc tướng quân uy nghiêm, trụ cột quốc gia, hy vọng của xã tắc, sao có thể cạo đầu đi tu?

Mục Bình Xuyên nhếch môi, nói: “Bệ hạ không miễn chức thần.”

Hóa ra là vậy, cái gọi là xuất gia, chỉ là muốn dập tắt ý niệm của ta mà thôi.

Phương trượng chắp tay lại, nói: “Thí chủ trần duyên chưa hết, giải quyết xong hãy đến tìm bần tăng đi.”

Nói xong, lẩm bẩm: “Tất cả các pháp hữu vi, như mộng huyễn bọt nước, như lộ cũng như điện, hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng”, dần dần từng bước đi xa, thoát trần mà đi.

Xuất gia tự nhiên là không thành, cạo đầu coi như uổng phí.

Hắn mang bệnh triền miên, sợ lạnh nhất, mùa đông năm nay, ta nghĩ, hắn cần vài chiếc mũ len dày, bên trong lót lông thỏ, bên ngoài lót lông cừu, giữa lót da thoáng khí chống gió mới tốt.

Lúc này, ta lại nghĩ đến việc đan mũ cho hắn.

—— Thật sự là không có tiền đồ.

Giữa tiếng chuông vang vọng, hắn đi ngang qua ta, dáng vẻ ung dung và tự nhiên, như thể mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ.

Trên bậc thang lưng chừng núi, ta chặn hắn lại.

“Tướng quân đêm qua ở đâu? Sao môi lại bị thương?”

Hắn mặt không đổi sắc: “Thần ở Xuân Phong Lầu uống rượu.”

“Vết thương trên môi tướng quân, là do cô nương Xuân Phong Lầu cắn?”

“Thần say, không nhớ rõ.”

Đêm qua trong mơ, màn che đỏ phấp phới theo gió, ta và hắn quấn quýt triền miên.

Nhưng khi tỉnh dậy, lại thấy mình an yên trong tẩm điện của mình.

Trong mộng không biết mình là khách, chỉ một lòng tham hoan.

“Ta… đêm qua ta mơ một giấc mơ hoang đường, trong mơ, có tướng quân.”

Hắn ngước nhìn ta: “Điện hạ đã biết là giấc mơ hoang đường, tỉnh dậy nên cười mà cho qua chuyện.”

Ta tiến sát hắn, nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt vốn tĩnh lặng như giếng cổ này, đêm qua lại cuộn trào sóng gió.

Cái nào là thật, cái nào là giả?

“Tướng quân thật sự chỉ có sơn hà xã tắc trong lòng, không còn gì khác sao?”

Hắn lùi lại một bước, cúi đầu: “Lời nói này của điện hạ không thỏa đáng, người lo cho thiên hạ là bệ hạ hiện nay, thần chỉ trấn thủ một góc Bắc Cảnh mà thôi.”

“Ngươi thà xuất gia làm hoà thượng, cũng không muốn lấy ta?”

Hắn khẽ nhếch môi, vẻ mặt bình thản: “Lần đầu tiên thần gặp điện hạ, đã từng nói cho điện hạ câu trả lời. Điện hạ còn nhớ không.”

04.
Lần đầu tiên gặp Mục Bình Xuyên, ta là vị công chúa tầm thường nhất trong toàn hoàng cung.

Mẫu phi không yêu thích phụ hoàng, ngày ngày bầu bạn với pho tượng Phật, tay cầm chuỗi hạt, niệm Phật, không tranh không đoạt, thậm chí hiếm khi ra khỏi viện.

Mỗi ngày ta chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường, đọc đủ loại sách vở mà mẫu phi muốn ta đọc, sách binh pháp, sách sử, sách nông nghiệp, sách y học, sách tạp ký, loại sách nào cũng có. Đọc nhiều lại tạp, có lúc cũng thấy nhàm chán. Vì vậy, ta thường lén lút ra ngoài, tìm người chơi cùng.

Có năm vào tiết Thượng Tỵ, Vương hậu nương nương tổ chức tiệc sinh nhật cho hoàng huynh, có rất nhiều công tử tiểu thư đến tham dự.

Nghe nói buổi tiệc rất long trọng, còn có nhiều thứ mới lạ, ta không nén được sự tò mò, trốn lên cây đa tán rộng bên cạnh bức tường trong Ngự Hoa Viên để lén lút nhìn.

Hoàng huynh, cũng chính là bệ hạ hiện nay, lớn tiếng gọi: “Tử Sùng, mau đến đây cùng ta thi tài một phen!”

Tiết xuân ấm áp, gió xuân say lòng người.

Thiếu niên tướng quân khoác trên mình một thân áo đen rộng rãi, tay cầm bình rượu, nhận lấy thanh kiếm, thả người nhảy ra khỏi đình, múa kiếm giữa những cánh hoa hải đường rơi lả tả.

Kiếm pháp của hắn, trong cương có nhu, trong nhu có cương, mê hồn người.

Dáng người phóng khoáng tự do, lướt đi trong sắc xuân vô tận, biến ảo không ngừng.

Kết thúc thi đấu, hắn ném kiếm xuống đất, cười chê hoàng huynh võ công không tiến bộ, ngửa cổ uống rượu.

Ta lặng lẽ nhìn, như thể cả thế giới này, chỉ có duy nhất một thiếu niên tuấn lãng phóng khoáng đó.

Hắn bỗng quay nhìn ta.

Ánh mắt như bèo trôi trên sông nước, vô tình va chạm.

Đột nhiên nhớ đến câu thơ kia——

Nhìn nhau thầm ý vô vàn, tựa như kiếp trước đã từng quen.

Hoàng huynh lớn tiếng gọi: “Tiểu thất sao lại ở trên cây? Mau xuống đây, có kẹo dẻo muội thích ăn đây.”

Ta giật mình, hoảng hốt ngã từ trên cây xuống, trở thành trò cười cho cả hoàng cung.

Mẫu phi phạt ta quỳ trong Phật đường ba ngày, hoàng huynh đến khuyên nhủ, lừa dối mẫu phi rằng ta lên cây để nhặt diều cho Cửu công chúa.

Cũng không hẳn là nói dối, trước khi ngã, ta quả thực đã thuận tay đánh rơi một con diều giấy.

Nhân lúc hoàng huynh nói chuyện với mẫu phi, ta dùng số tiền lẻ tích cóp hơn nửa năm, đổi lấy tin tức về vị tướng quân ấy từ tên tiểu thái giám bên cạnh hoàng huynh.

“Hắn tên là Mục Bình Xuyên, tự Tử Sùng.”

“Là đích tử duy nhất của Tướng quân dũng mãnh Định Viễn Hầu phủ. Lớn lên từ nhỏ ở biên cương, văn võ song toàn, tài đức xuất chúng. Hơn mười tuổi theo phụ mẫu nhập quân, từng một thân một ngựa xâm nhập sâu vào lòng địch, phá hủy lương thảo, cắt đứt nguồn cung cấp, khiến chúng không chiến mà phải rút lui hơn ba trăm dặm, trở thành giai thoại trong quân đội. Giao hảo rộng rãi, thu hút nhiều người theo, tuy mới mười sáu tuổi nhưng đã bộc lộ phong thái của một đại tướng tài ba.”

Đêm đó, ta liền nói với mẫu phi rằng ngày thường đọc sách chỉ là luyện binh trên giấy, ta muốn học võ.

Không ngờ, mẫu phi không nói hai lời đã đồng ý, cho cô cô Nguyệt Lê đến dạy ta.

Tuy nhiên, cơ thể ta vốn yếu kém, ta nhớ lại những chiêu thức trong kiếm pháp của hắn, ngày ngày luyện tập bắt chước, có thể luyện được vài phần hình thức, nhưng lại không thể học được phong cốt và công lực của hắn.

Nhưng ta nghĩ, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, ắt hẳn sẽ đạt được thành tựu.

05.
Lần thứ hai gặp hắn, là trong tuyết trắng ngút trời ngoài đại điện vào một năm sau.

Nghe tin hắn vào cung, ta vui mừng vứt bát đũa trên tay, cơm cũng không ăn, dẫm lên tuyết chạy ra ngoài.

Tự nhiên ta không thể gặp được hắn, cũng không thể nói chuyện với hắn.

Ta chỉ muốn nhìn hắn từ xa.

Nhìn xem chàng thiếu niên cưỡi trên yên ngựa bạch mã trong gió xuân năm ấy, giờ đây có phải đã chói lọi hơn bao giờ hết.

Nhưng lại thấy –

Hắn mặc một bộ áo gai trắng quỳ gối trong tuyết.

Trời cao đất rộng, chỉ có một mình một bóng.

Vạn vật đều trắng xóa, một mảnh đìu hiu.

Bóng lưng cô đơn lạnh lẽo ấy khiến trái tim ta rung động.

Cung nhân kể lại, phụ mẫu hắn cấu kết với Yết Hồ, bệ hạ hạ chiếu bắt họ về kinh, nhưng họ lại tự sát trên đường về vì sợ tội.

Mục Bình Xuyên quỳ gối trong tuyết ba ngày, khóc lóc trình bày, nói rằng phụ mẫu mình tuyệt đối không thông đồng với giặc, là do kẻ gian có ý đồ xấu, giết người diệt khẩu, muốn dâng lên vật chứng quan trọng, xin phụ hoàng ta điều tra kẻ chủ mưu đằng sau.

Phụ hoàng ta đóng cửa không gặp, ta biết, đêm nào ông ấy cũng ở trong điện nghe những nam sủng mới vào cung hát những bài hát nhỏ miền Nam, ăn thứ tiên đan bất lão do đạo sĩ mới dâng lên.

Hoàng huynh đi cầu xin, nói rằng toàn gia Tướng quân dũng mãnh trung quân yêu nước, Lão Hầu gia hy sinh vì nước, Tướng quân và phu nhân đã trấn giữ biên cương hơn hai mươi năm, người Yết Hồ chưa bao giờ chiếm được bất kỳ lợi ích nào, sao có thể thông đồng với giặc, nay bị người hãm hại bỏ mạng, phụ hoàng không những không truy tìm hung thủ mà còn đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, sống mơ mơ màng màng.

Lúc kích động nhất, hoàng huynh nói một câu: “Lâu dần như vậy, trời sẽ diệt Đại Lương!”

Phụ hoàng nổi giận, rút kiếm đâm hoàng huynh bị thương, phạt huynh ấy đến một nơi hoang vu phía nam, để huynh ấy tự sinh tự diệt.

Lần đầu tiên ta cảm nhận được thế nào là đau lòng nhưng lại bất lực, vì tướng quân, cũng vì hoàng huynh.

Lần đầu tiên ta bắt đầu nhìn nhận nghiêm túc về phụ hoàng của mình.

Mẫu phi có lần say rượu đã từng nói với Nguyệt Lê cô cô: “Không xứng làm vua, không xứng làm phu quân, cũng không xứng làm phụ thân.”

Trong trí nhớ của ta, phụ hoàng không phải lúc nào cũng như vậy. Hắn cũng từng lo lắng cho quốc gia, hăng hái, quyết đoán và uy chấn tứ phương.

Từ khi nào bắt đầu thay đổi? Ta không biết.

Ta chỉ biết rằng, phụ hoàng lúc này, quả thực là không chịu nổi.

Ta lấy hết số bạc lẻ và đồ trang sức tích cóp được hai năm, nhờ tiểu thái giám ngoài điện thay ta đưa áo choàng, lò sưởi và canh nóng.

Hoàng huynh có Vương hậu nương nương phái người chăm sóc, cả nhà Tướng quân chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn mặc đồ mỏng manh như vậy, làm sao có thể chống chọi được mùa đông khắc nghiệt này.

Khi những thứ này được đưa đến tay Mục Bình Xuyên, hắn quay lại nhìn ta một cái.

Đêm tuyết rơi đầy trời giá lạnh, chúng ta nhìn nhau từ xa.

Trong mắt hắn, đã không còn ánh sáng của hai năm trước.

Sau trận tuyết rơi đó, hắn bị bãi nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội, cô đơn một mình bước ra khỏi hoàng cung.

Phụ mẫu bị hại không có nơi rửa oan, hắn cũng bị giáng chức xuống làm thứ dân.

Ngày hôm đó, ta đứng trên thành cao, nhìn hắn từng bước khập khễnh đi ra khỏi Trường Môn, bỗng dưng dâng lên một lòng dũng cảm và sự bốc đồng chưa từng có.

Ta xông vào tẩm cung của phụ hoàng, dập đầu ba cái vang dội, bất chấp hậu quả nói ra những lời muốn nói.

“Nhi thần khi còn bé, phụ hoàng từng nói, trị vì bằng đức, ví như sao Bắc Đẩu, ở vị trí của mình mà muôn vì sao cùng hướng về. Nhưng giờ đây – Kẻ trung quân, không được thiện đãi! Kẻ nói thẳng, bị đày ải biên cương! Kẻ hại người, ung dùng ngoài vòng pháp luật! Kẻ bị hại, không có nơi kêu oan! Phụ hoàng vì sao lại biến thành bộ dạng như hôm nay?”

Phụ hoàng tức giận, một cái tát làm tan nát mái tóc ta.

“Làm càn! Giống như mẫu phi ngươi, ngoan cố khó bảo! Trẫm tha thứ nhân nhượng, không ngờ lại khiến ngươi ngang ngược đến mức này! Ngươi có biết phận làm thần dân, phận làm con cái phải như thế nào không? Việc triều chính há có thể để một nữ tử vô tri như ngươi xen vào!”

Ta ôm mặt, cứng cổ nói: “Nữ tử thì thế nào? Nhi thần chỉ biết quân thần phụ tử, nam tử nữ tử, đều là con dân Đại Lương! Đại Lương là của thiên hạ, không phải của riêng phụ hoàng! Phụ hoàng nếu lơ là việc nước, không bằng mời hoàng huynh đến cai quản thiên hạ này!”

Hôm đó, phụ hoàng nổi giận, ra một đạo thánh chỉ, tịch thu và đốt cháy tất cả sách vở ta đã đọc, lại nói mẫu phi giáo dưỡng vô phương, tước bỏ phi vị của bà, muốn chúng ta vĩnh viễn bị cấm túc trong Trường Lạc Cung, không được bước ra khỏi cung một bước.

Mẫu phi không trách ta hành sự lỗ mãng, thậm chí còn không nhíu mày, bình tĩnh cầu xin phụ hoàng ban cho chúng ta một ân điển, giáng chúng ta xuống làm thứ dân, cho chúng ta ra khỏi cung.

Phụ hoàng đập nát mọi đồ vật trong điện của mẫu phi, gầm lên: ” Ngươi mơ tưởng! Dù chết, ngươi cũng phải chết trong cung này!”

Lúc này ta mới hiểu, vì sao mẫu phi lại thích nhìn chim ưng trên bầu trời.

06.
Ta và mẫu phi bị giam cầm trong Trường Lạc Cung, nơi không phải lãnh cung nhưng cũng chẳng khác gì lãnh cung, suốt một năm trời.

Không có sách để đọc, bà bèn kể cho ta nghe những gì mình đã đọc; không có việc gì để làm, bà bèn đích thân dạy ta cách tập luyện, tập đứng trung bình tấn, luyện đóng cọc, phương pháp tu thân; không có nơi nào để đi, bà bèn kể cho ta nghe về những dòng sông, ngọn núi bên ngoài cung.

Trước đây, ta chỉ thấy được sự hùng vĩ của Ngũ Nhạc Tam Sơn và sự mơ màng của những thị trấn nhỏ miền Nam trong sách vở và thơ ca của mẫu phi. Nghe bà tỉ mỉ kể lại, ta chỉ ước gì có thể mọc cánh bay ra khỏi cung điện này.

Ta hỏi mẫu phi, cuộc sống bên ngoài cung vui vẻ như vậy, tại sao bà lại vào cung?

Bà nói, đó là ý trời, mệnh vua khó trái.

Từ xưa đến nay ta không thích hai chữ “ý trời” vì nó quá khó lường và nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.