Cởi bỏ trang phục lộng lẫy, bên trong là một bộ y phục vải thô. Không phải chỉ có nội y như bọn họ tưởng tượng để có thể hả hê dùng ánh mắt vũ nhục ta.
Loại sỉ nhục này, Trần Quốc công chúa và Chiếu Quốc công chúa đều đã trải qua, ta đương nhiên đã có chuẩn bị từ lâu.
Binh lính đầy vẻ ngạc nhiên và thất vọng.
Ta quay sang đoàn đưa dâu và nói: “Cảm tạ chư vị một đường làm bạn. Các vị mời về đi, Triệu Họa xin cáo biệt ở đây.”
Ta dặn dò cung nhân đến đón, rằng ta muốn một mình vào cung.
Ta thấy sự ngạc nhiên cùng không hiểu trong mắt của Mục Bình Xuyên.
Sơn Hoà cũng quỳ xuống dưới chân ta: “Không! Công chúa! Nô tì có chết cũng không đi!”
Ta vỗ đầu Sơn Hoà: “Đừng nói nhảm, Vĩnh An đang chờ ngươi trở về.”
Mục Bình Xuyên mấy bước di đến trước mặt ta, giọng nói lo lắng: “Điện hạ! Bần tăng lặn lội ngàn dặm, vì hôn sự hai nước mà đến cầu phúc, sao có thể để bần tăng vô công mà về?”
“Ngộ Tâm sư phụ, cầu nguyện không phân biệt xa gần, chỉ cần có lòng thành tâm, Phật Tổ sẽ nghe thấy dù cách xa ngàn dặm.”
Cung nữ quát to một tiếng: “Nói nhảm nhiều quá, công chúa Đại Lương theo ta đi yết kiến, những người còn lại chờ ở đây, bảy ngày không có truyền triệu thì tự mình giải tán đi.”
Ta gỡ tay Sơn Hoà ra khỏi tay áo, một mình vào cung.
10.
Sau cửa cung là con đường rộng thẳng tắp, cuối con đường ấy chính là Trường Môn.
Trường Môn là thành lâu cao nhất kinh thành, từ xa ngoài Hoàng thành cũng có thể nhìn thấy.
Trước kia, mỗi năm vào dịp Tết Nguyên tiêu, phụ hoàng ta thường đốt đèn cầu phúc ở đây, tiếp nhận vạn dân quỳ lạy.
Ta biết sẽ nhìn thấy đầu lâu treo cao của người ở đây.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Giương mắt nhìn lên, cảnh tượng trước mắt như hàng vạn mũi tên bắn thẳng vào mắt ta, xuyên thấu vào tim ta.
Trên Trường Môn treo vô số đầu lâu.
Có người đã khô héo, có người đã thành xương khô
Một trận gió thổi qua, chúng lắc lư lộn xộn.
Mỗi một đôi mắt trũng sâu, đều đang nhìn ta.
Ta nhớ về sinh thần năm xưa của hoàng huynh, ta từ trên cây rơi xuống, tất cả các hoàng tử công chúa trong sân viện đều nhìn ta cười đến cong cong mắt, nói: “Tiểu Thất, muội đến rồi!”
Nhớ lại các đệ đệ đưa cho ta ná cao su và đá, muốn cùng ta thi bắn vào con sư tử đá phía trên Trường Môn.
Nhớ về các a tỷ kéo ta lên lầu đài Trường Môn, cho ta xem cảnh đèn hoa rực rỡ trong Hoàng thành, cười hi hi hỏi ta muốn gả cho công tử nhà nào, tướng quân Mục gia dũng mãnh có được không.
Bây giờ, bọn họ đã bị phơi nắng phơi mưa, treo trên Trường Môn này suốt bảy năm.
Ta rùng mình, từ trong ra ngoài. Đầu váng mắt hoa, bước chân đã không còn vững vàng.
Bỗng chốc, ta nghe tiếng kinh Phật vang vọng.
Quay đầu nhìn lại, bên ngoài cổng cung, các tăng nhân ngồi xếp bằng, tay cầm chuỗi hạt tụng kinh, thị vệ quỳ rạp xuống đất, cúi đầu vái lạy.
Mục Bình Xuyên đứng giữa đám người.
Gió bắc thổi mạnh, áo cà sa của hắn bay phấp phới trong gió.
Khoảnh khắc ta quay lại, chuỗi Phật châu hắn nắm chặt trong tay bỗng nhiên đứt lìa, 108 hạt gỗ đàn hương lăn trên mặt đất. Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, trên khuôn mặt trắng bệch càng thêm chói mắt.
Hắn nhìn ta, trong mắt chất chứa ngàn vạn lớp sóng, dáng vẻ giống hệt đêm say rượu kia.
Cái gì là thật, cái gì là giả, giờ đây ta đã có câu trả lời.
Ta nhìn rõ khẩu hình của hắn, hắn hỏi ta —— Tại sao.
Tướng quân của ta ơi——
Hoàng cung sâu thẳm, là hang ổ ma quỷ, thêm một người, thêm một phần nguy hiểm.
Việc ta quyết tâm làm, ta sẽ tự mình gánh vác.
Còn về phần tướng quân——
Nếu thành công, biên giới phía bắc vẫn cần tướng quân bình định.
Nếu thất bại, biên giới phía nam vẫn cần tướng quân trấn giữ.
Hơn nữa, đêm đó trong hồ suối nước nóng, ta đã bắt mạch cho chàng, mạch đập nhanh, rối loạn, bình thường trông như không sao, nhưng chỉ là dùng thuốc đè nén.
Tướng quân muốn ta lấy bản đồ rồi rút lui khỏi cung, nhưng bản thân tướng quân, làm sao có thể toàn thân trở lại?
Lần này vào đầm rồng hang hổ, nếu thiêu thân lao đầu vào lửa, hy sinh một mình ta là đủ rồi, không cần liên lụy người khác.
Cung nhân dẫn đường thúc giục vài tiếng, ta ổn định bước chân, vén vạt áo váy bằng vải thô, từng bước từng bước đi qua Trường Môn, từng bước từng bước tiến về phía đại điện.
Trên điện, Yết Hồ vương ngồi cao ngạo, tiếng cười của ông ta vang vọng khắp điện.
“Đúng là nữ nhi của Hách Lan tướng quân, rất có dũng khí! Trước đây ta đánh cược với Tả Hiền vương và Hữu Hiền vương, Hữu Hiền vương đánh cược rằng ngươi sẽ sợ hãi đến mức không dám lên kiệu ở ngoài thành, Tả Hiền vương đánh cược rằng ngươi nhất định sẽ ngất xỉu khi đến Trường Môn. Ta thấy công chúa Đại Lương có cốt khí cứng cỏi hơn nhiều so với nam nhân Đại Lương.”
Khi ông ta nói điều này, cả điện đều vang lên tiếng cười, một số quan lại cũ của Đại Lương cũng cười theo.
Họ nào dám không cười, sống đến ngày hôm nay, thật chẳng dễ dàng gì.
Ta nhanh chóng quét mắt nhìn qua những người được ghi trên mảnh giấy dầu.
Yết Hồ vương tâm trạng khá tốt, cho phép ta tùy ý lựa chọn cung điện muốn ở, còn nói sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ta.
Quan lại cũ của Đại Lương mở lời đề xuất một vài cung điện, nói rằng đó đều là những cung điện mới xây dựng, rất thích hợp để sinh sống.
Ta từ chối khéo léo, nói rằng ở Trường Lạc cung của mẫu phi trước kia là tốt rồi.
Về phần nguyện vọng——
“Thần thiếp nhớ nhung mẫu phi đã khuất, xin người cho phép thần thiếp được đến mộ mẫu phi, dựng đàn tế, đốt hương nến, giữ đạo hiếu bảy ngày.”
Yết Hồ vương đồng ý.
Ta đánh cược rằng mẫu phi có một vị trí đặc biệt trong lòng ông ta, và ta đã thắng.
Mộ phần mẫu phi, lại nằm ngay trong Trường Lạc cung.
Yết Hồ vương không chôn cất, mà dùng một mồi lửa thiêu mẫu phi thành tro bụi, đựng trong hộp ngọc bích, chôn dưới gốc tuyết tùng trong sân viện này.
Mẫu phi cả đời khao khát tự do, lại bị chôn cất trong hoàng cung.
Yết Hồ vương đứng bên cạnh ta, nói: “Nương ngươi, là người nữ nhân duy nhất ta yêu. Nhưng nàng lại chưa từng yêu ta. Nàng thà chết cũng không muốn ở bên cạnh ta, cùng ta chia sẻ thiên hạ này. Hy vọng ngươi sẽ hiểu chuyện hơn nàng. Nhận ơn quân, mới có thể hưởng phúc vui.”
Ta vuốt ve ba vết sẹo trên mắt, trong lòng cười lạnh: Yêu nàng, nên giết hại thần dân của nàng? Yêu nàng, nên cướp đoạt quốc thổ của nàng? Yêu nàng, nên cưới nữ nhi của nàng?
Yết Hồ vương nói, bảy ngày sau, sẽ cử hành đại lễ phong phi.
Lễ cầu siêu được thực hiện trong bảy ngày.
Ta mặc áo sô gai, ngồi trong viện suốt bảy ngày.
Đến đêm, ta sẽ biến mất, chuyên chọn những cung điện mới xây dựng để tìm bản đồ bố trí quân.
Cựu thần cũ của Đại Lương sẽ không vô cớ tiết lộ việc cung điện mới được tu sửa.
Nhưng ta đã tìm kiếm liên tục mấy ngày mà không thấy. Yến Hồ vương đa nghi, sợ là định kỳ đổi chỗ.
Tuy nhiên không sao cả, ta biết rõ nơi nào còn có thể tìm thấy bản đồ này.
Đêm thứ bảy, ta mò mẫm trong bóng tối đến Kim Hoa cung, nơi ở của Chiếu Quốc công chúa đã mất nước.
11.
Có rất nhiều người muốn giết Yết Hồ vương, cả những quốc gia đã mất nước và những quốc gia chưa mất nước.
Công chúa Chiếu Quốc là nữ nhân duy nhất đã ba lần ám sát Yết Hồ vương mà vẫn sống sót đến giờ.
Ta nghĩ có lẽ vì nàng ấy quá giống mẫu phi của ta.
Ngay cả ánh mắt ba phần bi quan chán đời, bảy phần xa cách cũng giống nhau như đúc.
Khi nhìn thấy ta, nàng ấy không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn rót cho ta chén rượu quế hoa mà ta yêu thích.
Ta không muốn lãng phí thời gian, nói vào đúng trọng tâm: “Chúng ta làm một giao dịch, ngươi đưa ta bản đồ, ta trả lại tự do cho ngươi.”
Nàng ấy dựa người vào ghế tựa, đùa nghịch con dao găm.
“Ngươi còn ngây thơ tự phụ hơn ta bốn năm trước.
“Ngươi có biết ta lấy được bản đồ thế nào không? Ta đã nhiều lần ám sát hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn đề trên bản đồ mà làm nhục, ta đã ghi nhớ bản đồ từng chút một. Nhưng mỗi lần ta truyền tin, ông ta sẽ mang đầu người đưa tin đến, khuyên ta nên tiết kiệm sức lực. Một công chúa được huấn luyện làm gián điệp thì làm được gì? Mang theo lòng nhiệt huyết, sẫn sàng hy sinh thì sao, căn bản không thể làm gì được hắn. Cho ta tự do, bản thân ngươi có thể tự do được không? Ha ha…”
Ta mỉm cười: “Ta có thể tự do hay không, phải xem ngươi có muốn đưa bản đồ này cho ta hay không.”
“Ngươi lấy rồi thì sao, không đưa ra ngoài được thì cũng vô ích.”
Ta uống liền ba chén rượu, nói: “Ta và ngươi không thể đưa nó ra ngoài, nhưng có một người có thể.”
Nàng ấy bật cười: “Chiếu Quốc đã mất, ta vẽ bản đồ này cho ngươi, để Đại Lương hưởng lợi sao? Giờ đây ta đã trở thành nữ nhân được Yết Hồ vương sủng ái nhất, chỉ cần ta sinh cho ông ta một nhi tử, thiên hạ này chẳng phải lại thuộc về lãnh thổ Chiếu Quốc của ta sao?”
Ta thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngươi biết rõ bản thân cả đời này sẽ không có thai, hà cớ gì phải nói những lời này để làm ta lui bước.”
Làn da của nàng ấy, nhìn vào là biết đã dùng thuốc tránh thai lâu ngày.
Nàng ấy kinh ngạc nhìn ta.
Ta lấy chiếc trâm gỗ ra, bẻ đôi, lấy ra một tờ giấy, đẩy đến trước mặt nàng.
Nhìn thấy nét chữ và dấu ấn trên tờ giấy, mắt nàng ấy lóe lên ánh sáng không thể tin được.
“Tiểu muội ta còn sống?”
Ta gật đầu: “Không chỉ có nàng ấy, còn một đôi huynh muội nam nữ của a huynh ngươi, giờ đều ở Đại Lương, họ đều mong ngươi trở về. Núi xanh vẫn còn, lo gì thiếu củi đốt. Nếu việc này thành công, quân đội Đại Lương sẽ giúp công chúa điện hạ đoạt lại giang sơn Chiếu Quốc.”
…
Đêm khuya, ta cầm nến đứng bên cửa sổ, nhìn ra cây tuyết tùng trong sân, tay buông lỏng, ngọn nến bùng cháy.
Cung điện bằng gỗ, bốc cháy dữ dội.
Ta co ro trong ánh lửa, dùng khăn ướt che miệng và mũi, đợi chờ.
Khi lửa tắt, Yết Hồ vương xông vào.
Đúng lúc đó, ta ngất đi.
Trong tẩm cung của Yết Hồ vương, miệng ta sùi bọt mép, sốt cao liên miên, không ngừng nói mê.
Ban đầu, ta không ngừng gọi mẫu phi, lúc khóc lúc cười, sau đó lại đột ngột hạ giọng, lẩm bẩm một tiếng “A Hà”.
Những người khác không để ý, nhưng Yết Hồ vương lại biến sắc mặt.
Bởi vì cái tên ta gọi, là cái tên mà hắn đặt bừa trong lần đầu gặp mẫu phi của ta.
“A Hà, ta ghét cái hoàng cung này, ngươi không biết sao?”
“Tường thành cao ngất, hắn giam cầm ta, ngươi cũng giam cầm ta!!”
“Ngươi rõ ràng biết, ta là chim ưng trên trời, không phải chim trong lồng!”
“Tại sao phải giam cầm ta như vậy?”
Thái y, vu y đều quỳ rạp trên đất, không ai có cách cứu chữa.
Đó là điều đương nhiên, bởi vì đây là loại độc mà ta đã nghiên cứu trong một thời gian dài.
Ta luôn nói mớ, cho đến khi Yết Hồ vương ra lệnh di dời tro cốt của mẫu phi ra khỏi cung điện, tạm thời đặt ở Đại Giác Tự.
Ta bị bệnh nặng một trận, lễ phong phi đương nhiên bị hoãn lại.
Hoãn lại rồi lại hoãn, đến tận Tết Nguyên Tiêu.
12.
Hai ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Yết Hồ vương cho phép ta ra ngoài cung tắm suối nước nóng.
Ông ta nói, sẽ cùng ta lên lầu đài Trường Môn, cùng ngắm nhìn những ngọn đèn rực rỡ trên thế gian dành cho chúng ta.
Ta biết điều này có ý nghĩa gì, biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nửa thân trần ta ngồi trong hồ, chải chuốt mái tóc dài, nhìn vào gương đồng bên bờ hồ, ba vết sẹo đỏ dưới mí mắt hiện lên, có chút yêu dã.
Ta vẽ lông mày, tô son môi. Bảy phần xuân sắc, mười phần phong tình.