1.
Ta quen biết A Họa từ trước khi nàng quen biết ta.
A Họa vừa ra đời không lâu, mẫu thân mang ta vào cung đi thăm hỏi, còn đùa ta rằng, đó là thê tử tương lai của ta.
Ta đứng bên giường Lan phi, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của A Họa, nói: “Nương, con có thể mang thê tử đi cùng đến Tài Bắc không?”
Lan phi nương nương cười cười rồi đột nhiên khóc lên. Mẫu thân nắm tay bà, nói những thứ mà ta nghe không hiểu.
Sau này, Tam hoàng tử Yết Hồ lên ngôi, thay đổi thái độ tiến cống cầu hòa của tiền triều, thường xuyên quấy nhiễu biên giới ta, chiến tranh lớn nhỏ liên tục xảy ra, ta theo phụ mẫu ở biên cương suốt hơn mười năm.
Mẫu thân cùng Lan phi thường xuyên trao đổi thư từ, mỗi khi đọc xong thư, đều cùng ta nhắc về vị tướng quân Hách Lan khi xưa như gió như điện, như sương như tuyết.
Đôi khi, mẫu thân còn trêu chọc: “Tử Sùng, dâu con Mục gia ta biết leo cây rồi, biết làm thơ rồi, biết làm bánh ngọt rồi…”
Ta kiểu gì cũng sẽ tức giận khép cuốn sách lại, chạy ra ngoài gọi phụ thân để phân xử lý lẽ, chỉ gặp nhau một lần lúc cô bé còn trong tã lót, khí đó ta mới mấy tuổi chứ? Sao đã định chung thân rồi.
Sau này, thái tử điện hạ được đưa đến biên cương rèn luyện, huynh ấy hơn ta vài tuổi, trầm ổn chín chắn, ít nói, nhưng chỉ cần nhắc đến người thất muội muội tinh nghịch này, liền mặt mày hớn hở.
“Muội ấy giỏi nhất làm các loại đồ chơi kỳ lạ, xe câu, khóa Lỗ Ban, cái gì cũng có thể làm ra được, các đệ muội đều thích vây quanh muội ấy. Muội ấy luôn nói, có ăn có uống, vô lo vô nghĩ, chính là cực lạc nhân gian, còn luôn van xin ta, đợi khi ta có tiếng nói, nhất định phải cho muội ấy ra khỏi cung, nói muốn đi câu cá trên sông Giang Nam mờ sương khói.”
Năm mười sáu tuổi, ta lập được công, bệ hạ triệu ta về kinh báo cáo công tác.
Sinh thần thái tử điện hạ, ta gặp được nàng.
Dưới tán cây rụng lá, ánh sáng lốm đốm. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh lục, như hoa lan rừng sâu, nở rộ rực rỡ trong gió.
Nàng ngã khỏi cây, người dính đầy bùn đất, túm lấy một con diều giấy nói: “Muội nói muội đến đây để nhặt diều, các huynh tin không?”
Vì nghịch ngợm, nàng bị Lan phi phạt quỳ ở Phật đường, thái tử điện hạ đi khuyên, ta cũng đi theo.
Vô tình bước vào hậu điện Phật đường, ta nghe thấy nàng kéo theo tiểu thái giám hỏi ta tên họ là gì, là công tử nhà ai.
Hiện tại, ta vẫn nhớ cảm giác lúc đó, tim đập thình thịch, lo lắng tiểu thái giám sẽ nói bậy bạ gì đó.
Nhưng cũng không thể nói chuyện với nàng được vài câu.
Trở về Tài Bắc, mẫu thân lại nhắc đến con dâu Mục gia, ta không còn tức giận nữa, mà thay vào đó là một cảm giác rung động mơ hồ, khó nắm bắt, như sương mù.
Hai năm sương gió mưa tuyết trôi qua. Một ngày trên thành lũy, ta hỏi phụ thân, bao giờ chúng ta có thể về kinh? Phụ thân nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, lẩm bẩm nói: “Tử Sùng, phụ thân chưa bao giờ hỏi con có muốn làm võ quan hay không, nếu con không thích, sau này cứ tùy tâm mà đi thôi. Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, đừng để bản thân hối tiếc.”
Ta không biết, lúc đó phụ thân bị giặc vu khống, đã nhận được thánh chỉ truy cứu tội.
Mùng 2 tháng Chạp, phụ mẫu trên đường về kinh, bị thiêu rụi ở trạm dịch.
Khi ta quỳ gối bên ngoài điện, lòng ta trống rỗng.
Phụ thân từng nói, người và bệ hạ là bạn chơi từ nhỏ, tin tưởng lẫn nhau nhất.
Nhưng bệ hạ lại không muốn nghe lời biện bạch của ta.
Câu trả lời hiển nhiên, vừa đáng cười mà cũng đáng buồn.
Chim bay chưa hết, đã cất giấu đi cây cung tốt, chỉ sợ một chiếc cung tốt đủ lợi hại, làm hại người cũng hại mình.
A Họa đưa cho ta chiếc áo choàng, đưa cho ta lò sưởi.
Đêm tuyết rơi, ta và nàng nhìn nhau.
Trên con đường dài ra khỏi cung, nàng nhìn theo ta từ xa.
Nhưng những rung động ngây thơ tuổi thiếu niên ấy, dường như đã rời xa ta trong một đêm.
02.
Năm Tân Mùi, Thuận vương cấu kết với người Yết Hồ, ép cung đoạt vị chỉ trong một đêm.
Lúc đó ta không còn ở quân đội Lương, mà đi theo thúc phụ trong đoàn ngựa thồ ngao du khắp nơi.
Khi xảy ra cung biến, ta đang ở ngoại ô kinh thành.
Thiên đạo luân hồi, những kẻ hãm hại phụ mẫu ta đều chết trên điện lớn kia. Chỉ có điều, biên giới phía bắc Lương Quốc mà quân đội Mục gia từng dốc sức bảo vệ cũng nghênh đón tận thế.
Những người vô tội nhất chính là những thường dân đang cố gắng sống sót.
Ta cùng mọi người trong đoàn ngựa cố gắng di dời người dân trước khi toàn thành bị tàn sát.
Bên ngoài tường thành, ta nhìn thấy Lan phi nhảy xuống từ lầu Trường Môn, nghe thấy tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Yết Hồ vương sau lưng bà.
Lan phi là vị nữ tướng đầu tiên của Lương quốc, anh dũng hiên ngang, đánh đâu thắng đó, bách phát bách trúng, cưỡi ngựa bắn cung như bay, ngay cả phụ thân ta cũng không phải là đối thủ của bà.
Mẫu thân nói rằng, cả một đời của tướng quân Hách Lan đã bị hai mũi tên làm lầm lạc.
Mũi tên đầu tiên là trên sườn núi, bắn tan búi tóc của Tam vương tử Yết Hồ.
Lúc đó, Tam vương tử Yết Hồ tự xưng mình là A Hà, một thương nhân du lịch lạc đường. Hai người cưỡi ngựa ngắm hoa, giương cung bắn ngỗng trời, suýt chút nữa đã định chung thân, cho đến khi Tam hoàng tử đánh cắp bản đồ Lương Thành, rồi biến mất không dấu vết. Hách Lan tướng quân cũng vì vậy mà bị cách chức.
Mũi tên thứ hai là trong rừng, bắn chết con gấu đen đang phát cuồng.
Lúc ấy nàng một thân một mình, du sơn ngoạn thủy, vô tình cứu được thánh thượng đang cải trang du ngoạn. Thánh thượng cảm thán nàng không phải là nữ nhân bình thường, liền hạ chỉ đưa nàng vào cung.
Nữ nhân từng tung hoành trên lưng ngựa, gió lồng tiếng vó, nay xiêm y lại một lần nữa rực rỡ, nhưng lại cũng là kết thúc của cuộc đời.
Mẫu thân nếu còn, ắt sẽ thương tiếc không thôi.
Chẳng hiểu sao, trước mắt ta lại hiện lên gương mặt rạng rỡ trên tán cây rụng lá năm xưa.
Rời khỏi hoàng cung, ta chưa từng một lần nhớ về nàng.
Mà nay lại rõ ràng từng nét dung nhan của nàng.
Nàng còn sống không?
Thượng đế nhanh chóng cho ta câu trả lời.
Sau khi cứu được nàng, ta mới phát hiện ra nàng không giống như ta tưởng tượng. Ta không biết nàng cũng biết võ công, không biết tính cách nàng kiên cường đến vậy, càng không biết nàng có tấm lòng vì dân, rộng lớn và cao xa.
Chúng ta cùng nhau cứu người, hai đứa trẻ được cứu, một đứa theo bên ta, một đứa theo bên nàng.
Tên là do nàng đặt, một đứa tên là Sơn Hòa, một đứa tên là Vĩnh An.
Nàng nói đây là một trong hai mong ước lớn nhất đời nàng, ta hỏi nàng mong ước còn lại là gì, nàng không nói.
Có lẽ là báo thù rửa hận đi.
Trên sông Hàn Giang, nàng hỏi ta sau này có nguyện cưới nàng hay không.
Ta khéo léo từ chối nàng.
Vì, ta không thể cưới nàng.
Ta không còn những ham muốn và khoái cảm của nam nhân.
Cơn bệnh ập đến dữ dội, đại phu nói e rằng sau này ta sẽ không thể quan hệ nam nữ.
Thúc phụ không cam tâm dòng dõi Mục gia từ nay tuyệt hậu, dẫn ta đi khắp nam cùng tận bắc, tìm y hỏi thuốc, ta đã gặp nhiều đại phu, thậm chí còn sử dụng xuân dược cực mạnh và tìm một số vũ kỹ xinh đẹp để cố gắng khai thông cho ta.
Đều không có kết quả.
Cơ thể tàn tạ này, làm sao có thể cưới công chúa chứ?
Điều duy nhất ta có thể làm, là dốc hết sức mình để hoàn thành tâm nguyện của nàng.
03.
Công chúa là người vô cùng cố chấp.
Mỗi lần nàng sai người mang đến rượu hoa quế, đều là đã cân nhắc kỹ lưỡng phương thuốc; mỗi lần nàng sai người mang đến thư tín, đều kèm theo một bức tranh nhỏ vẽ những chuyện thú vị gần đây.
Gió vùng Bắc Cương, lạnh thấu xương.
Nhưng khi cầm lấy bức thư, lòng ta lại như mùa xuân tháng Ba.
Mẫu thân từng nói, con người ta trên đời này, càng không có được thứ gì, lại càng muốn có nó.
Yết Hồ Vương như vậy, tiên đế cũng như vậy.
Nhưng ta không phải, công chúa cũng không phải.
Nàng muốn ta, nhưng không phải vì tình yêu mà bỏ mặc tất cả mọi thứ khác.
Khi biết được Khương Quốc và Yết Hồ đều đã sai người mang đến thư cầu hôn, ta cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng tay cầm bút vẫn không thể bình tĩnh.
Vĩnh An còn tưởng rằng ta lại tái phát bệnh hàn.
Ta biết, nàng nhất định sẽ chọn Yết Hồ, dù hoàng huynh của nàng có ngăn cản thế nào, nàng cũng nhất định sẽ đi.
Nàng có tình cảm với ta, nhưng khi đụng đến chuyện quốc gia đại sự, đại kế báo thù, nàng nhất định sẽ bỏ ta mà đi.
Suy cho cùng, bảy năm qua, mỗi ngày nàng đều chuẩn bị cho ngày này.
Mọi thứ mọi việc, ta đều nhìn rõ ràng.
Hoàng thượng nói, ta là người duy nhất có thể khiến nàng thay đổi ý định.
Ngài ấy sai rồi, ta không thể.
Thật nực cười, đây cũng chính là điều ta yêu quý ở nàng.
Nàng và ta khác nhau như vậy, nhưng lại giống nhau đến kỳ lạ.
Nếu không có quốc gia bình an, lấy đâu ra tình cảm nam nữ?
Nàng hiểu rõ, ta cũng hiểu, ngầm hiểu lẫn nhau.
Nhưng nàng vẫn vướng bận, vẫn luyến tiếc.
Dưới gốc cây quế, nàng uống hết ly này đến ly khác, say đến mức không còn biết đất trời.
Ta bế nàng lên xe ngựa, đưa nàng về phủ.
Ngay trên cỗ xe ngựa đó, nàng cuồng nhiệt hôn ta.
Lại hôn lại cắn, vừa khóc vừa gào.
Nàng cúi người kéo áo ta, giọng nức nở nói:
“Rõ ràng chàng không làm gì cả, nhưng lại trở thành tâm ma lớn nhất của ta, chàng bảo ta làm sao có thể nhẫn tâm đi gả cho người khác, hoàn thành những việc còn dang dở? Hay là chàng hôm nay cứ lấy ta đi, để ta yên tâm mà đi!”
Hành động của nàng vụng về, không có phương pháp, nhưng lại khiến ta như lửa cháy.
Lần đầu tiên trong đời, ta có ham muốn về thể xác.
Vào một thời điểm không thể tệ hơn.
Ngày hôm sau, ta lên Linh Chiêu Tự, ta nói với nàng, ta sẽ không trở thành gông cùm cản bước chân của nàng.
Ngược lại, ta sẽ trở thành bệ đỡ cho nàng.
Ta sẽ cùng nàng, hoàn thành chấp niệm kiếp này của chúng ta.
Nhưng trước cửa cung, nàng lại bỏ rơi ta, một mình bước vào hang ổ ma quỷ.
Cái ngoái nhìn ấy, hoàn toàn là “Nhìn lại vạn dặm, cố nhân đã xa”.
Có lẽ vì trong lòng quá lo lắng đả thương tâm mạch, ta không có tiền đồ mà nôn ra máu.
Tình ý trào dâng trong mắt ta, nàng đều nhìn thấy rõ ràng.
Tâm tư không thể che giấu được nữa.
Ta nghe thấy bản thân nói——
——Không sao, vậy thì không giấu nữa.
Từ nay về sau, dù trời đất sụp đổ, trời long đất nở, cũng không thể chia cắt chúng ta.
04.
Mùa xuân năm Quý Dậu, quán rượu Khổ Tận đã mở được hơn một năm.
Chúng ta đã kết giao được nhiều bạn bè từ khắp nơi trên thế giới.
Có người bán cá bán tôm, có người múa bút lộng mặc, có người leo núi hỏi nước, có người tham thiền ngộ đạo, có người đeo túi đầy tiền, có người trắng tay, có người đường quan thăng tiến, có người thi cử nhiều lần không đỗ….
Mỗi người mỗi sở thích, mỗi người mỗi nỗi buồn.
Bệ hạ nói chúng ta là “Thuyền nhỏ từ đây trôi, gởi thân nơi sông hồ”, nói chúng ta buông tay bỏ mặc mọi chuyện, từ nay không màng thế sự.
Thực ra không phải vậy, ta hiểu nàng.
Chốn triều đình cao sang, mây mù che mắt.
Dân tình thế thái vẫn nằm ngoài kia, nàng chỉ đem mình biến thành con mắt cắm rễ nơi dân gian.
Chỉ khi ở trong núi, mới biết con đường núi gập ghềnh hay bằng phẳng.
Lúc nửa đêm tâm sự, A Hoạ hỏi ta, từ khi nào bắt đầu động lòng với nàng.
Ta chỉ ôm nàng vào lòng, hôn nàng say đắm.
Vẫn nhớ, năm ấy tiết trời se lạnh, nàng ôm sách luyện kiếm trong viện, Sơn Hoà hỏi nàng, sao công chúa tôn quý như vậy mà còn phải vất vả như thế, vất vả hơn cả nam nhân, nàng đáp:
“Việc vì nước vì dân, sao có thể phân biệt cao thấp sang hèn, nam hay nữ?”
“Tiền nhân đã nói: Lập chí cho trời đất, lập mệnh cho muôn dân, kế thừa học vấn của các bậc thánh hiền xưa, mở ra thái bình cho vạn thế!”
“Ta khát khao điều đó, tự nhiên phải thực hiện điều đó.”
-HẾT-