Chị Đại Hậu Cung

Chương 2


3.

Vóc người Quý phi mảnh mai nên ôm không xuể những cuộn tranh đó, vì vậy trong lúc chao đảo đã làm rơi một bức.

Tôi và Hoàng hậu không dám cử động.

Hoàng đế bước tới, nhặt nó lên rồi đưa cho cô ấy.

Quý phi cứ tưởng là nô tài trong cung nên nhét thẳng đống giấy vào trong tay hắn.

Hai tay Hoàng đế ôm lấy cuộn tranh, cười nói: “Quý phi, gần đây nàng nhàn rỗi lắm hả?”

“Ngươi… A, là bệ hạ!”

Lòng bàn chân Quý phi như có gió, vội chạy đến trốn phía sau tôi.

Hoàng đế chỉ đơn giản ném cuộn giấy ra khỏi cửa, vỗ tay lưu loát rồi bắt đầu giảng bài ngay tại chỗ.

“Một Hoàng hậu, một Quý phi, chính sự không làm mà mỗi ngày đều chạy đi đánh bài, còn ra thể thống gì nữa!”

Ấy, hắn chưa nói tôi?

Tôi chủ động đứng về phía Hoàng đế: “Ngay cả ai gia cũng cảm thấy chẳng ra thể thống gì!”

Hoàng hậu và Quý phi méo mặt, tỏ vẻ khinh thường tôi.

Hoàng đế quay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đặc biệt là người, Thái hậu, người dẫn các nàng đi lêu lổng!”

Tôi hơi ngượng.

Hoàng đế kêu người lấy đi tất cả các cuộn giấy do Quý phi gửi đến.

Lần này có thể nói khởi nghiệp chưa đến nửa đường đã phải chết yểu…

“Xong rồi, mất sạch rồi.”

Quý phi nhướng mày: “Không, tôi còn.”

Cô ấy luồn một tay vào trong ngực rồi lấy cuộn tranh ra, sau đó ném vào tay tôi: “Nó ở dưới đáy hộp.”

Tôi chỉ cảm thấy phỏng tay.

“Ừm, vẫn còn nóng.”

Hoàng hậu tỏ ra chán ghét: “Xì~”

Quý phi tức giận duỗi tay: “Không cần thì trả lại cho tôi!”

“Không có, không có, trước tiên chúng ta cứ xem thử một chút.”

Cuộn giấy từ từ mở ra…

Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc.

Tôi và hoàng hậu đều choáng váng.

Trên mặt Quý phi lộ vẻ đắc ý: “Ngoại hình khoẻ mạnh ưa nhìn, chưa có hôn thú, cũng không có tật xấu gì.”

Hoàng hậu không thể tin được: “Hắn cũng đồng ý ư?”

“Tất nhiên. Tôi đều trưng cầu ý kiến của bọn họ.”

Quý phi nhìn thoáng qua vẻ mặt phức tạp của Hoàng hậu, sau đó nhanh tay cất tranh đi, cúi đầu lẩm bẩm: “Ngại quá, tôi không nên điều tra lý lịch tình cảm, vậy để tôi đổi cái khác.”

Tôi nắm tay Quý phi và nói: “Chính là y.”

Quý phi nhìn trộm sắc mặt của Hoàng hậu: “Điều này không phải có chút không thích hợp sao?”

Hoàng hậu: “Quả thật không thích hợp, đây là ca ca của ta.”

Quý phi: “Được, tôi sẽ thu xếp ngay.”

Hoàng hậu: “…”

4.

Nhà mẹ của Hoàng hậu mang họ Thẩm, anh trai của nàng là Thẩm Tu, giữ chức vụ quan trọng trong Quốc Tử Giám.

Hôm nay, mặt hồ trong Ngự Hoa Viên đều được phủ một lớp băng mỏng.

Thẩm Tu mặc thường phục thêu tùng bách màu xanh, lấy từ trong tay áo ra một chiếc lò sưởi cầm tay tinh xảo đưa cho tôi.

Y biết tôi sợ mùa đông lạnh giá.

Tôi cẩm lò sưởi trong tay: “Thẩm đại nhân mặc áo mỏng vậy có lạnh không?”

Thẩm Tu nói: “Quý phi nói đây gọi là phong độ, không cần phải ấm làm gì.”

Tôi đỡ trán cười khổ, Quý phi cũng thật là… cô ấy lại nói chuyện này với Thẩm Tu làm gì chứ?

Thẩm Tu cười nói: “Tin tức này do ta dùng tiền mua.”

Thấy chóp mũi và tai của Thẩm Tu đỏ bừng vì lạnh, tôi lập tức phái người đi lấy áo choàng.

“Chúng ta cứ ngồi trong Noãn Các một lát đi. Nếu có gió thổi làm chúng ta bị bệnh thì cũng không tốt lắm.”

Thẩm Tu gật đầu.

Đợi đến khi vào trong Noãn Các, tôi mới nói thẳng vấn đề.

“Thật ra ta chỉ là muốn tìm người để thử xem Hoàng đế có hứng thú với ta hay không.”

Thẩm Tu thở dài, không ngẩng đầu lên: “Nếu hắn không có ý gì thì sao?”

“Vậy thì bỏ đi. Dù sao thì ta cũng quen rồi, cũng đã chín năm rồi.”

Cùng lắm thì tiếp tục chơi bài với Hoàng hậu và Quý phi.

Có điều cứ thua mãi như vậy làm tôi sắp chết vì nghèo đói rồi.

Thẩm Tu suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu hắn vô tình thì người theo ta đi.”

Năm đó, tôi ngồi xổm canh ở Quốc Tử Giám, trên con đường mà các giám sinh nhất định phải đi qua nếu muốn rời khỏi cung. Tôi chặn đầu một giám sinh đang đi một mình, và yêu cầu y đến dạy riêng cho Hoàng đế.

Vị giám sinh đó chính là Thẩm Tu. Tôi và y quen nhau nhiều năm như vậy nên chúng tôi rất quan tâm đến nhau.

Thẩm Tu nhìn tôi rồi nói tiếp: “Người không thể cứ như vậy mà lãng phí thời gian trong cung được.”

“Ta có bạn bè, Hoàng hậu và Quý phi, tất cả đều rất tốt với ta.”

“Đối xử với người rất tốt sao?”

Thẩm Tu đưa tay lấy chiếc trâm cài tóc màu vàng trên búi tóc của tôi xuống, đặt vào lòng bàn tay rồi ước lượng.

“Tốt xấu gì cũng là Thái hậu đương triều lại đi cài chiếc trâm phượng mạ vàng, rốt cuộc người thua bao nhiêu tiền rồi?”

Tôi mất hết nửa tháng rồi, tim như bị rỉ máu.

Nhưng tôi nhấn mạnh: “Không phải không đeo được vàng mà là mạ vàng giúp tiết kiệm chi phí hơn.”

Thẩm Tu cất chiếc trâm cài tóc: “Bỏ nó đi, đừng cài nữa, cài lên sẽ làm người trông già đi.”

“Ngươi còn không mau trả cho ta.”

Tất cả đồ trang sức của tôi đều dùng để gán nợ, chiếc trâm phượng mạ vàng này là thứ duy nhất còn sót lại.

Thẩm Tu lùi lại sau đó giấu hai tay sau lưng.

Tôi dứt khoát đẩy chiếc bàn nhỏ ở giữa ra và nhảy vào y để giật lấy nó.

Phiên bản gốc của chiếc trâm phượng này là món quà mà Hoàng đế đã tặng tôi vào ngày lên ngôi Thái hậu.

Nếu hắn biết tôi đã bán những thứ hắn đưa cho tôi, chỉ sợ hắn sẽ thuyết giảng cả đời mất.

“Thẩm Tu, xin đừng gây rắc rối cho ta nữa. Nếu Hoàng đế biết được thì ta nhất định sẽ chết đấy.”

Đúng lúc này, cánh cửa của Noãn Các bị hất mạnh ra. Một cơn gió lạnh chợt ùa vào phòng.

“Mẫu hậu, người cũng biết bản thân chết chắc rồi sao? Xem ra nếu trẫm đến muộn, sư phụ sẽ trở thành phụ thân của ta mất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.