Thâm Cung Nội Chiến

Chương 4


16

Hoàng thượng Tống Hoài Cẩn nghe xong, trên mặt thêm mấy phần tức giận, mà ánh mắt hắn nhìn ta, cũng thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Ta nhìn cung nữ này, trực tiếp chuyển hướng Hoàng thượng, quỳ xuống đất không dậy nổi:

“Hoàng thượng, cung nữ này mới tới Phượng Tê Cung không lâu, thần thiếp rất ít khi thấy nàng, nghe Trúc Tía nói, trước kia nàng hầu hạ Lệnh quý nhân, mà Lệnh quý nhân, lại là thân biểu muội của quý phi nương nương.

“Chuyện liên quan đến danh dự của thần thiếp, thần thiếp tự nhiên muốn điều tra cẩn thận. Xin Hoàng thượng cho người lục soát phòng của cung nữ này, nhất định có thể lục soát ra một ít dấu vết, làm chứng cho sự trong sạch của thiếp.”

Lúc này, ta quỳ xuống đất, búi tóc hơi loạn.

Nước mắt không tiếng động rơi xuống, con ngươi thật giống như một hồ nước thu, cả người giống như một đóa hoa nhỏ bị gió thổi nghiêng ngả, rất cần một chỗ dựa.

Hoàng thượng thấy bộ dáng này của ta, trong mắt có thêm một tia mềm lòng.

Ta biết, hắn thích cảm giác được người khác dựa vào này.

Cái này làm cho kẻ có thói quen cao cao tại thượng như hắn, rất là hưởng thụ.

Đúng rồi, hắn là Hoàng thượng, nhưng trước hết, hắn là một người đàn ông.

Một người đàn ông cần đàn bà sùng bái.

Lúc này Thái hậu vội vàng chạy tới, thấy ta quỳ xuống đất, trực tiếp kéo ta đứng dậy.

Nàng nhìn Hoàng thượng, miệng than phiền.

Nói ta gần đây ngày ngày đều tới cung của nàng luyện chữ đọc sách, hận không thể ở lại đó luôn, làm sao có thời gian đi gặp gỡ đàn ông?

Rất nhanh, mấy cung nhân lục soát trong phòng tiểu cung nữ tìm ra một phong thư cùng mấy trăm lượng bạc.

Trong thư chỉ cho nàng cách gài tang vật cho ta, trộm khăn tay của ta mang ra ngoài, sau đó đưa cho Tạ Yến Chi.

Mà dưới đáy mấy trăm lượng bạc kia, có khắc chữ “Từ” nho nhỏ.

Đây là bạc của Từ phủ.

Tiểu cung nữ thấy thế, không thể tin nhìn ta.

Sau đó vội vàng quỳ xuống đất, kéo vạt áo quý phi Từ Nguyệt Nhiêu, cầu quý phi cứu nàng.

Trong mắt quý phi lúc này mới thoáng hiện vẻ bối rối.

Mà một giây kế tiếp, nàng gắt gao nhìn ta, trên mặt hiện lên mấy phần phức tạp ưu tư, chậm rãi mở miệng:

“Hoàng thượng, chuyện này vừa phải thận trọng, sao không kêu Tạ Yến Chi tới, đối chứng cùng Hoàng hậu nương nương?

“Như vậy, giữa hai người có tư tình hay không, nhìn một cái liền biết.”

17

Hoàng thượng đồng ý. Tạ Yến Chi rất nhanh đã tới Phượng Tê Cung. Hắn nhìn ta, đáy mắt đều là lãnh ý đạm bạc, thậm chí âm thầm hiện lên một tia sát cơ.

Ta bình tĩnh ngồi tại chỗ, chậm rãi nếm một ngụm trà.

Hắn quỳ xuống đấti, nói ta cùng hắn vốn là thanh mai trúc mã, thế nhưng sau khi biết ta muốn vào cung, hắn đã đoạn tuyệt tâm tư.

Mà ta, lại thường xuyên như có như không câu dẫn hắn.

Thậm chí lần này hắn vào cung, ta còn muốn cùng hắn nối lại tiền duyên.

Hắn tự biết có tội, thế nhưng dù là đánh cược cái mạng này, hắn cũng phải bảo vệ danh dự của Hoàng thượng.

Ta nhìn hắn biểu diễn, khóe miệng hiện một nụ cười yếu ớt không dễ phát giác.

Vốn là còn định chờ quý phi xuống đài rồi mới thu thập Tạ Yến Chi, thế nhưng hắn nóng lòng muốn chết như vậy, ta chỉ có thể giúp hắn thỏa mãn nguyện vọng.

Ta liếc hắn một cái, đầy mắt đều là khinh miệt.

Vì nữ nhân hắn yêu mến, ta liền phải trở thành vật chôn cùng?

Quá không công bằng.

Vì vậy, ta giả bộ kinh hoảng nói: “Gia phong của Tạ công tử, không lẽ chính là bỗng dưng vô cớ ngậm máu phun người? Chẳng lẽ sau khi phụ thân bổn cung từ quan, Thẩm gia có thể mặc cho người khi dễ?

“Bổn cung chưa bao giờ cùng Tạ công tử là thanh mai trúc mã, làm sao có thể nói là hai nhỏ vô tư? Thế nhưng bổn cung lại biết, người trong lòng Tạ công tử, cũng không phải là Bổn cung, mà là một người khác.”

Nói xong, trên mặt quý phi cùng Tạ Yến Chi đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi.

Ta sớm biết bí ẩn lớn nhất trong lòng Tạ Yến Chi.

Tự nhiên, là do kiếp trước, sau khi Tạ Yến Chi rót hồng hoa cho ta, chính miệng nói ra.

Thấy hai người bọn họ hốt hoảng, nội tâm ta tràn ngập sung sướng, giờ là lúc đốt lửa lớn hơn rồi.

“Hôm nay thấy Tạ công tử, ta nhớ tới lời đồn đại trước kia. Nghe nói chân ái của Tạ công tử chính là quý phi nương nương nữa đó.”

18

“Ngươi nói bậy!”

Quý phi cùng Tạ Yến Chi đồng thanh.

Tạ Yến Chi lại là vọt tới trước mặt ta, đáy mắt cố nén tức giận, hận không thể tươi sống bóp chết ta.

Thế nhưng một câu nói nhẹ bẫng của ta, trực tiếp đem hắn xử tử hình.

“Nếu Hoàng thượng không tin, trực tiếp cởi áo Tạ Yến Chi liền biết.

“Thần thiếp nghe nói, trên ngực Tạ Yến Chi xăm tên của người mà hắn yêu nhất.”

Sau khi nghe xong, Tạ Yến Chi không thể tin ngẩng đầu lên, đầy mắt đầy sợ hãi.

Một giây kế tiếp, Hoàng thượng sải bước đi đến trước người hắn, gắt gao nhìn chăm chú vào hắn.

Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm đáng sợ, gật đầu ra hiệu cho cung nhân.

Cung nhân ngăn Tạ Yến Chi đang liều chết cự tuyệt , cởi áo hắn..

Lúc này quý phi Từ Nguyệt Nhiêu còn không biết nàng sẽ gặp phải cái gì, sắc mặt chứa nhiều khẩn trương cùng nghi ngờ.

Mà khi bộ ngực trần của Tạ Yến Chi triển lộ ở trước mặt hoàng thượng, Hoàng thượng ngây ngẩn.

Nước trà trong miệng Quý phi trực tiếp phun ra ngoài.

Ngay sau đó ánh mắt nàng nhìn về phía Tạ Yến Chi tràn đầy sát ý.

Bởi vì trên ngực hắn, xăm bốn chữ.

“Ta thê Nhu Nguyệt.”

Nhu Nguyệt, là tên thân mật của Từ Nguyệt Nhiêu khi còn trong khuê phòng.

19

Trên mặt Hoàng thượng một mảnh âm trầm.

Ta vội vàng quỳ xuống đất, cung nhân cũng ngay lập tức quỳ xuống.

Hoàng thượng cầm một cây chủy thủ bên cạnh lên, không nhanh không chậm đi về phía quý phi nương nương.

Quý phi hoảng hồn, trực tiếp quỳ xuống bên chân Hoàng thượng.

Nói đều là Tạ Yến Chi dám ham mê sắc đẹp của nàng, tội không thể tha thứ.

Hoàng thượng nâng mặt quý phi lên, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt lại không có vẻ ân ái như trước.

Hắn ném xuống chủy thủ, ngôn ngữ tràn đầy lãnh ý:

“Giết hắn, trẫm sẽ tin ngươi trong sạch”

20

Không khí trong điện yên lặng như tờ.

Chỉ có tiếng hít thở của mọi người.

Từ Nguyệt Nhiêu run rẩy cầm chủy thủ lên, chậm rãi đi về phía Tạ Yến Chi.

Tạ Yến Chi nhìn Từ Nguyệt Nhiêu, trên mặt hiện lên một nụ cười châm biếm, hắn nhắm mắt lại, ôn nhu nói:

“Động thủ đi.”

Từ Nguyệt Nhiêu do dự chốc lát, sau đó giơ cao ống tay áo, cây chủy thủ cắm vào thân thể Tạ Yến Chi.

Tạ Yến Chi kêu lên một tiếng ngã xuống đất, Từ Nguyệt Nhiêu trực tiếp bị dọa sợ ngã tê liệt trên đất.

Một giây kế tiếp, thi thể Tạ Yến Chi bị cung nhân mang ra ngoài.

Mà vết máu trên đất, rất nhanh liền bị rửa sạch.

Sạch sẽ tựa như hết thảy chưa từng phát sinh qua.

Đúng rồi, kiếp trước sau khi ta chết, hồn phách ta từng thấy Tạ Yến Chi cùng Từ Nguyệt Nhiêu ăn mừng uống rượu.

Vì biểu đạt tình yêu của hắn đối với Từ Nguyệt Nhiêu, hắn xé vạt áo trước ngực, để cho nàng nhìn thấy hình xăm nho nhỏ kia.

Từ Nguyệt Nhiêu bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, bắt hắn mau xóa đi.

Ta đã định dùng hình xăm này, thiết kế một bàn cờ, dụ hắn nhập cục.

Tạ Yến Chi a Tạ Yến Chi, người ngươi thích nhất, sớm muộn có ngày sẽ hại ngươi.

Ta ho nhẹ một tiếng, Trúc Tía thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ lui ra ngoài.

Hoàng thượng đi tới, nhẹ nhàng đở ta, sắc mặt tràn đầy áy náy:

“Vân Thư, trẫm khiến cho nàng chịu ủy khuất.”

Ta trực tiếp nhào vào ngực Hoàng thượng, nước mắt đầy mặt.

Khóe mắt liếc về hướng Từ Nguyệt Nhiêu thất thần chán nản, khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười, sau đó ôn nhu nói:

“Hoàng thượng là minh quân, thần thiếp biết, người nhất định sẽ giúp thần thiếp rửa sạch oan khuất .”

“Cho nên, thần thiếp không ủy khuất.”

Nhìn ta cùng Hoàng thượng mắt qua mày lại, sắc mặt quý phi nhất thời tối xuống.

Đột nhiên, ta cảm giác nàng thật giống như một đóa hoa nở lâu ngày.

Bề ngoài có lẽ vẫn gọn gàng, thế nhưng bên trong đã sớm cũ nát.

21

Quý phi lại một lần nữa bị cấm túc.

Nhưng lần này không phải một tháng, mà là “Không có chiếu chỉ không được ra” .

Hoàng thượng mỗi ngày đều ở lại trong cung ta, mà ta ngày ngày đốt tô hợp hương, Hoàng thượng rất hưởng thụ.

Ta giúp hắn tháo xuống phát quan, xoa bóp huyệt vị trên đầu.

Mỗi lần như thế, hắn đều kéo tay ta, mặt đầy thỏa mãn:

“Quả nhiên ở chỗ hoàng hậu thoải mái, trẫm mỗi lần nghỉ lại ở đây, dù là không cùng nàng nói một câu, cũng cảm giác an lòng.

“Nàng khiến cho trẫm cảm thấy vui vẻ.”

A, cẩu nam nhân!

Lời này ngươi đã nói với Từ Nguyệt Nhiêu một trăm lần? Hay là một ngàn lần?

Đáng tiếc, ngươi không dỗ dành được ta.

Nhưng ở trong cung của ta, dĩ nhiên là vui sướng.

Sau này, sẽ càng khiến cho ngươi vui vẻ hơn.

Chẳng qua là hai tháng sau, mới vừa bãi triều, Hoàng thượng lại một lần nữa vội vã đến cung của quý phi.

Từ Nguyệt Nhiêu có tin vui.

22

Lúc tin tức truyền tới, ta đang chép kinh phật cho Thái hậu.

Thái hậu nói ta rất giống nàng, nhất là tính tình này, thật là cùng nàng giống nhau như đúc.

Nghe xong tin vui của Từ Nguyệt Nhiêu, Thái Hậu hỏi ta có cái nhìn thế nào..

Ta không lên tiếng, ngược lại viết xuống mấy câu.

“Cố thiện chiến giả, năng vi bất khả thắng, bất năng sử địch chi tất khả thắng.”
(dịch: Thắng lợi có thể dự đoán chứ không thể cưỡng cầu. Làm sao để bạn có thể bảo vệ bản thân tránh khỏi thất bại và tận dụng cơ hội mà địch thủ mang lại?)

Thái Hậu thấy, tán thưởng gật đầu, nói ta rõ ràng mới mười mấy tuổi, nhưng lại thành thục giống như lão bà tử là nàng.

Nàng nói sau khi tỷ tỷ của nàng gả cho phụ thân ta, phụ thân vì triều chính cùng vạn dân, đã chịu rất nhiều khổ sở.

Nàng vốn tưởng rằng con nuôi của nàng, Hoàng thượng hiện giờ, sẽ là một Hoàng đế tốt.

Thế nhưng nàng từng có một giấc mộng, trong mộng Hoàng thượng giết tỷ tỷ nàng, cũng tru sát Thẩm gia.

Mà nàng cũng bị Hoàng thượng hoài nghi, cuối cùng ban rượu độc, khiến nàng chết trong một mùa đông lạnh lẽo.

Thái hậu nắm thật chặt tay ta, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

Một giây kế tiếp, nàng lại lắc đầu, nói cái này còn không đủ, ngay sau đó thêm mấy chữ to.

Cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại.

Ta nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng ta biết đến lúc rồi.

Thả lưới lâu như vậy, đã đến lúc bắt cá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.