Tôi nắm lấy tay anh, mặc dù mùi hương chỉ còn đọng lại thoang thoảng trên chóp mũi, nhưng tôi có thể chắc chắn mùi hương này tỏa ra từ trên người Lý Quân Nghiệp.
Hòe Nghi vẫn còn ở thế giới này.
Chỉ là bây giờ linh hồn Lý Quân Nghiệp đang chỉ đạo cơ thể này thôi.
“Em sốt rồi.” Anh xoay người ôm ngang tôi lên.
Khi bước ra khỏi cửa, tôi mê man nằm trong lòng anh.
Cơn gió lạnh thổi qua, tôi mới phát hiện cả người mình đang nóng như lửa đốt.
Lý Quân Nghiệp không quan tâm đến ánh mắt của đồng nghiệp, ôm tôi đặt vào ghế lái phụ.
Sau khi thắt dây an toàn cho tôi, anh vội lái xe đưa tôi đến viện.
Kiểm tra toàn thân xong, kết quả là tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Nhưng vì dính nước lạnh, nên tôi bị sốt cao, tận bốn mươi độ lận.
Tôi phải nằm trên giường bệnh truyền nước biển, trong suốt quá trình đó, Lý Quân Nghiệp luôn ở bên cạnh tôi.
Anh cầm một đoạn dây truyền dịch, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm nó.
Có một tấm rèm mỏng ở bên giường, qua tấm rèm đó, gương mặt của anh càng trở nên góc cạnh hơn.
Ngoại trừ độ dài của tóc, tất cả đều giống Hòe Nghi như đúc.
“Lý tổng, mười tám đời tổ tông nhà ngài có ai tên Lý Hòe Nghi không?”
Lý Hòe Nghi tiến đến gần tôi rồi nói, “Có phải em bị sốt đến ngu người rồi không? Nghỉ ngơi thật tốt đi, anh ở đây với em.”
“…” Được rồi, dù sao bây giờ tôi cũng cảm thấy hơi choáng đầu.
Tôi còn nhớ rõ, lần trước khi tôi bị sốt nặng như vậy là khi tôi bảy tuổi.
Mẫu phi t r e o c ổ t // ự t // ử, ngày hôm sau phụ hoàng ban thánh chỉ, tôi trở thành con gái của Hoàng Hậu.
Tôi được đưa đến một cung điện xa lạ, người duy nhất quen thuộc với tôi chỉ có Hòe Nghi.
Hoàng Hậu không có con, bà ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng vì không có kinh nghiệm nên bà ấy chiều tôi một cách vô tội vạ.
Bà ấy ngày nào cũng cho tôi ăn tổ yến, các loại canh bổ khác nhau, mấy hôm sau tôi bị ch ảy m á u mũi, sốt cao không ngừng.
Thái y nói là thận dương hư, bị nóng trong nghiêm trọng, cần phải lấy m á u đầu ngón tay rồi nhét th uốc vào rốn.
Tôi khóc ầm lên, Hoàng Hậu ôm tôi vào lòng, thái y vì sợ bị c h ặ t đầu nên cũng không dám lấy m á u của tôi.
Cuối cùng, Hòe Nghi đang im lặng bỗng tiến đến, cầm d ao cứa vào đầu ngón tay của tôi.
Đến nửa đêm, tôi mới dần hạ sốt.
Khi tôi đứng dậy nhờ cung nữ lấy cho cốc nước, tôi thấy Hòe Nghi đang thành kính lạy bức tượng Bồ Tát trong phòng mình.
Lòng bàn tay của anh quấn vải, lộ ra một chút đỏ đỏ.
Hỏi cung nữ mới biết, là do Hòe Nghi tự dùng d ao r ạch tay mình.
“Lý Hòe Nghi, ngươi bị ngốc à?”
“Tay đứt ruột xót, Hòe Nghi làm Công Chúa bị thương, thần nguyện chịu đựng đau đớn gấp mười lần người.”
“Ngươi… như này mà bảo là gấp mười à? Ta đây chỉ mới bị xước một chút ở đầu ngón tay, chẳng lẽ một ngày nào đó, ta đỡ thay ngươi một đao, có phải ngươi sẽ ch ặt đ ứt cánh tay này luôn không?”
Lý Hòe Nghi nghiêm túc đáp, “Thần sẽ, thân thể của Công Chúa cao quý, thần phải làm vậy mới có thể miễn cưỡng xứng đáng với những gì công chúa phải chịu.”
Tôi giận dữ hét lên, “Bổn công chúa không cho phép! Ngươi phải sống lâu trăm tuổi, tứ chi nguyên vẹn! Phải luôn ở bên cạnh bầu bạn với ta.”
“Được.” Lý Hòe Nghi tươi cười, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.
Thì ra sát thủ mặt lạnh cũng có thể có nụ cười ngây ngô đến vậy, thật đẹp mắt.
Lúc ấy tôi chỉ muốn dùng những câu từ hoa mĩ mà tôi học được để dành hết cho Hòe Nghi!
Ánh trăng chiếu lên người, áo đen phối với dây lưng đỏ.
Thiếu niên mái tóc đen như ngọc, thân hình như cây trúc, trông vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.
“Hòe Nghi, đợi đến lúc ta tới tuổi cập kê, ta sẽ xin phụ hoàng để ngươi làm phò mã của ta!”
“Thần… không xứng với Công Chúa.”
Bóng dáng của Hòe Nghi dần trôi xa trong làn sương trắng, tôi lao tới nắm lấy tay anh.
“Anh ở đây.”
Tôi bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, bình chất lỏng đang truyền vào người cũng đã gần hết.
Lý Quân Nghiệp vẫn ngồi bên giường bệnh của tôi như cũ, một bàn tay tôi đang nắm chặt lấy góc áo của anh.
Tôi nhanh chóng buông ra, chiếc áo đắt tiền của anh bị tôi nắm chặt đến mức nhăn lại.
“Vừa nãy y tá có mang th uốc đông y đến, ở đây có nước nóng, để anh sắc cho em uống nhé.”
“Cảm ơn Lý Tổng.”
Nghe được hai chữ “Lý Tổng”, bàn tay đang rót nước của Lý Quân Nghiệp khựng lại một chút, lông mày nhíu lại, có vẻ không thoải mái lắm.
Th uốc còn hơi nóng nên anh tranh thủ gọi y tá đến rút kim cho tôi trước.
Khi tôi còn đang giữ chặt miếng bông trên mu bàn tay, Lý Quân Nghiệp đã thổi nguội bát th uốc rồi đưa đến trước mặt tôi.
Tôi ngạc nhiên một chút, sau đó nhận lấy rồi đưa lên miệng uống sạch sành sanh.
“Không đắng sao?” Lý Quân Nghiệp đút tay vào túi, “Y tá nói loại th uốc đông y này rất đắng.”
“Không đắng, tôi từng uống nhiều th uốc đắng hơn như này rất nhiều.” Tôi vừa nói vừa mặc áo khoác, chuẩn bị tiễn anh, “Truyền xong tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, Lý Tổng, anh về trước đi.”
“Không về.” Lý Quân Nghiệp càng tỏ ra không hài lòng, anh cởi áo khoác ra, sau đó nằm xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, nói, “Nhà anh cách đây rất xa, nửa đêm lái xe không an toàn.”
“Đây là bệnh viện thành phố, chẳng phải nhà anh…”
“Anh mệt.” Anh ngắt lời tôi, úp mặt vào tường.
Tôi đành tiếp tục nằm lên giường, từ góc này nhìn sang, tôi thấy Lý Quân Nghiệp bóp chặt viên kẹo trong tay, lặng lẽ nhét lại vào túi.
6,
Sáng hôm sau, khi tôi làm xong thủ tục xuất viện vẫn không thấy Lý Quân Nghiệp đâu, vậy nên tôi đành tự mình đi về.
Đang là giờ cao điểm, rất khó gọi xe.
Lúc này, chiếc Maybach màu đen của Lý Quân Nghiệp dừng lại trước mặt tôi, anh hạ cửa kính xe rồi nói, “Lúc em hôn anh ở homestay thì không xấu hổ, còn ngồi trong xe anh thì xấu hổ lắm à?”
“…” Tôi nhìn mọi người xung quanh cũng đang đợi xe, nên tranh thủ mở cửa rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Anh giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó đưa cho tôi một túi đồ ăn sáng.
Đó là chiếc sandwich lúa mì nguyên cám và sữa nóng của một nhà hàng phương tây nào đó.
Khi dừng đèn đỏ, Lý Quân Nghiệp hỏi, “Em uốn đi đâu?”
“Đến công ty đi.”
“Không đến công ty, hôm nay em phải nghỉ phép.”
“Chuyện này…” Tôi vừa lên tiếng, Lý Quân Nghiệp đã nhíu mày, “Em muốn mang thân thể ốm yếu này đi làm à?”
“Không phải.”
“Vậy thì sao?”
“Lý Tổng, tôi muốn xin nghỉ phép thêm hai ngày nữa.”
Lý Quân Nghiệp đồng ý không chút do dự, “Được, chỉ cần em không từ chức, em muốn nghỉ phép bao lâu cũng được.”
Nói xong, anh tiếp tục lái xe.
“Lý Tổng, hình như đây không phải đường về nhà tôi.”
“Anh biết.” Lý Quân Nghiệp nói, “Đây là đường về nhà anh, anh nghe nói em sống một mình quanh năm, giờ em đang bị b ệnh, anh không yên lòng.”
7,
Cứ như vậy, tôi đành phải về nhà cùng Lý Quân Nghiệp.
Nhưng khi chúng tôi đang đi trên đường lớn, một con mèo đen đột nhiên nhảy ra từ trong bụi.
Lý Quân Nghiệp vô thức đưa một tay qua bảo vệ tôi, sau đó mới đạp phanh lại.
Sau một hồi phanh gấp, xe dừng lại.
Lý Quân Nghiệp bên cạnh tôi đang mê mang nhìn hai cây cần gạt nước trên cửa kính.
“Lý Tổng, anh không sao chứ?”
Anh quay đầu nhìn tôi, “Công Chúa, đây là cái thứ binh khí gì vậy?”
“…”
Tôi đổi chỗ với anh, nói cho anh hiểu, ô tô là phương tiện di chuyển thời hiện đại, còn có tên gọi khác là phương tiện giao thông. Nó tương đương với xe ngựa, xe kiệu ở thời đại của chúng ta.
“Nhưng tốc độ của ô tô nhanh hơn.” Tôi khởi động lại xe một lần nữa, vì không biết nhà Lý Quân Nghiệp ở đâu nên tôi đành lái xe đưa Hòe Nghi về phòng mình.
Hòe Nghi nhìn những tòa nhà ngoài đường, sau đó nhẹ nhàng tựa lưng lên ghế.
“Trước kia là thần cưỡi ngựa đưa Công Chúa đi, lần này đổi lại là thần ngồi cạnh Công Chúa.”
“Hòe Nghi, ngắm nhìn phong cảnh này đi, từ từ anh sẽ phát hiện ra chúng mang một hương vị rất đặc biệt.”
“Ừm.” Anh quay sang nhìn tôi, mỉm cười, “Đúng là rất đẹp.”
Tôi đậu xe ở gara dưới hầm rồi đưa Hòe Nghi lên nhà.
“Đây là tòa nhà của Công Chúa sao?”
“Ừm, trong nhà hơi loạn một chút.” Tôi ngượng ngùng thu dọn đồ ngủ trên ghế sô pha rồi ném vào máy giặt.
Lý Hòe Nghi không cảm thấy kinh ngạc chút nào, anh chỉ mỉm cười rồi bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, căn hộ tám mươi mét vuông của tôi đã được thu dọn sạch sẽ.
Lý Hòe Nghi học hỏi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã biết cách dùng ấm siêu tốc.
Thấy anh đau đầu khi nhìn thấy những chai chai lọ lọ trong ngăn tủ lạnh, tôi đi tới đưa cho anh một túi trà sữa.
“Hòe Nghi, đây là thứ em thích uống nhất, tên là trà sữa. Kia là bình cà phê đen, uống với sữa bò rất ngon, còn có thể giúp người ta tỉnh táo. Còn đây là…”
“À.” Anh nhìn tôi nói, “Thần nhớ rõ trước kia công chúa thích nhất là trà hoa nhài Nga Mi.”
Tôi không kiềm lòng được mà vuốt tóc anh, “Bây giờ cũng thích, nhưng ở đây không có.”
Lý Hòe Nghi mở túi trà sữa đổ vào trong cốc, sau đó dùng nước nóng đổ vào.
“Sau này Công Chúa thích gì thần sẽ chuẩn bị giúp người, thần nhớ kĩ rồi, đây là trà sữa.”
Buổi chiều, sau khi uống thuốc cảm, tôi ngủ buồn ngủ nằm trong vòng tay của Lý Hòe Nghi.
Anh vẫn giống như trước kia, vỗ nhẹ lưng tôi, ấm giọng dỗ dành, “Công Chúa ngủ đi, thần ở bên cạnh người.”
Tôi lắc đầu, “Anh ở đây, em không nỡ chợp mắt.”
Ánh mắt của Lý Hòe Nghi vẫn trong vắt, chăm chú nhìn tôi.
Rõ ràng bề ngoài giống hệt Lý Quân Nghiệp, nhưng giữa lông mày lại hiện lên một cảm giác buồn bã lạ thường.
Thật ra… tôi biết anh đang buồn vì chuyện gì.
Tôi đưa tay vòng qua eo anh, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, sau đó đẩy tôi ra.
“Công Chúa, thần đã không còn là một nam nhân hoàn chỉnh, làm như vậy chẳng khác nào để người khác xúc phạm Công Chúa.”
Giọng nói của Lý Hòe Nghi khàn khàn, mang theo một nỗi đau bị đè nén.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, thân thể này là của Lý Quân Nghiệp.
Tôi giữ chặt tay Hòe Nghi, “Dù thế nào, em cũng chỉ thích Hòe Nghi thôi.”
Sau đó, Hòe Nghi làm cho tôi món thịt viên và súp cá.
Ăn xong, chúng tôi lại ngồi nói chuyện cùng nhau.
Ngửi mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh, tôi bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi và Lý Hòe Nghi đang nô đùa cưỡi ngựa trên đồng cỏ xanh.
Vó ngựa lướt qua đồng cỏ, để lại vết tích ở mỗi nơi chúng tôi đi qua.
Đom đóm bay ra từ trong đồng cỏ, tạo thành ánh sáng lung linh bao quanh chúng tôi.
Khi vầng trăng sắp lặn, nhường cho ánh mặt trời, tôi ôm anh thật chặt.
Cho dù phía trước chỉ là vách núi vực sâu.
Khoảnh khắc ngã xuống, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy.
Không chỉ mình tôi chảy mồ hôi lạnh, Lý Quân Nghiệp bên cạnh cũng vậy.
Anh xoa thái dương, sau đó rên nhẹ một tiếng.
“Đây là… nhà em à?”
“Đúng vậy.”
“Sao anh không có chút ấn tượng nào vậy?”
Nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, tôi biết, lúc này anh đang là Lý Quân Nghiệp.
Mặc dù chuyện này nghe rất ảo, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói cho anh biết chân tướng.
“Lý Tổng, tôi không thể tiếp tục l ừa gạt anh nữa. Có lẽ, khi nghe xong những gì tôi nói, anh sẽ cảm thấy tôi bị đ i ê n…”
Thế là tôi kể cho Lý Quân Nghiệp chuyện mình là trưởng công chúa nước Đại Vũ, xuyên không đến thời đại này.
Tiện thể cũng nói cho anh biết, anh thường mất trí nhớ ngắt quãng là vì thị vệ Lý Hòe Nghị của tôi cũng xuyên không đến đây.
“Thị vệ Lý Hòe Nghi của tôi dùng chung một cơ thể với anh. Nói đến đây, Lý Tổng, anh hiểu chưa?” Sau khi nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sắc mặt Lý Quân Nghiệp lại cực kỳ âm trầm, “Vậy có nghĩa là, hôm đó ở homestay, em coi anh là thị vệ Lý Hòe Nghi của em?”
“Đúng vậy.”
“Em chưa từng thích anh?”
“Đúng vậy.”
Lý Quân Nghiệp thấp giọng cười, xoa mái tóc của mình như đang tự giễu.
“Xin lỗi, Lý Tổng. Đáng ra tôi nên nói anh biết chân tướng từ khi chúng ta ở homestay, nhưng tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường, nên không biết nói với anh như thế nào.”
Lý Quân Nghiệp giống như không nghe thấy những gì tôi nói, anh chỉ nhìn chăm chú vào ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau đó, anh mới nhìn tôi hỏi, “Tôi rất giống anh ta sao? Giống như đúc?”
Tôi gật đầu, rồi nhìn anh, rồi lại gật đầu.
Lý Quân Nghiệp đột nhiên đến gần, nghiêng người ép tôi xuống giường, ngón tay thon dài của anh lướt qua lòng bàn tay tôi.
“Vậy, em có thể phân biệt đâu là tôi và đâu là anh ta sao? Bây giờ có thể, còn sau này thì thế nào? Em có thể phân biệt được người mình yêu rốt cuộc là tôi hay là anh ta sao? Hửm?”
“Tôi… tất nhiên là có thể.”
“Được lắm, Sở Ngọc, em nhớ kỹ lời em nói đấy.”