Tôi hỏi họ có thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai mặc đồ đen hay không, bọn họ đồng loạt lắc đầu. Bọn họ đứng đây từ chiều, chẳng thấy bóng dáng nào như vậy lướt qua cả.
Khi quay lại văn phòng, tôi mệt mỏi nằm dựa vào ghế, có lẽ là vì tôi quá mệt mỏi nên gặp ảo giác mà thôi.
11,
Sau này, h ồn phách của Lý Hòe Nghi thường xuyên nhập vào cơ thể của Lý Quân Nghiệp.
Kể cả thời gian dài hay ngắn, tôi cũng không dám đến gần anh quá nhiều.
Không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với Hòe Nghi, tôi đều liên tưởng đến Lý Quân Nghiệp.
Nghĩ đến ban ngày Lý Quân Nghiệp thường giúp đỡ tôi trong công ty, mặc dù chỉ là diễn, nhưng tôi luôn cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Nhưng từ khi anh công khai tôi là “bạn gái” của anh, mọi người trong công ty cũng không ai dám làm khó tôi nữa.
Chuyện này giúp tôi đi làm thoải mái hơn rất nhiều.
Vì Hòe Nghi, nên Lý Quân Nghiệp đưa tôi đến nhà anh.
Khi đến biệt thự nhà anh, tôi nhìn ngôi nhà của anh rồi trầm tư.
Từ khi rời khỏi Đại Vũ, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại kiến trúc quen thuộc như vậy.
Tôi bước vào biệt thự cùng anh, hoa quả cây cối và ao sen trong sân khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.
“Không ngờ anh lại thích phong cách cổ xưa thế này.”
“Nếu không, em nghĩ vì sao tôi lại kinh doanh một thương hiệu trang sức mà nguyên liệu chủ đạo là ngọc bích?”
“…Vì anh thích ngọc?”
Lý Quân Nghiệp đưa tôi đi dạo xung quanh, cơn gió thoang thoảng thổi bay những chiếc lồng đèn treo trên xà nhà, những bông hoa trong vườn cũng bay bay trong gió.
Tôi thoải mái nhắm mắt vào để cảm nhận, hình như tôi nghe thấy Lý Quân Nghiệp thở dài, “Trước kia anh nghĩ là mình thích ngọc, nhưng một thời gian sau anh mới phát hiện, thật ra là vì một người bạn cũ, cô ấy mới là người thích ngọc.”
Tôi cười khổ, nhớ lại mình của ngày xưa, lúc đó tôi cũng rất thích ngọc. Thậm chí tôi còn nói đùa với các cung nữ, sau này khi hạ táng cho tôi, hãy chôn thật nhiều ngọc bích cùng với tôi, nếu có thể thì hãy làm cho tôi một chiếc áo bằng ngọc luôn cũng được.
Chỉ tiếc, tôi cũng chẳng biết mình c h ế t như thế nào.
Sau khi tôi c h ế t thì sẽ thế nào?
Chắc là tôi bị vị hôn phu của mình hại c h ế t.
Ngoại trừ thế tử của thân vương Ngô Quốc mà tôi bị ép gả, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể ác đ ộc như vậy.
12,
Lý Quân Nghiệp sắp xếp cho tôi phòng ngủ hướng nam ở lầu hai, còn anh ở lầu ba.
Anh nói, “Đừng đến tầng cao nhất, cầu thang trên đó mới được xây lại, bây giờ không an toàn.”
“Lý Tổng yên tâm, tôi sẽ không chạy lung tung đâu.”
Hôm nay, Lý Quân Nghiệp không cau mày khi tôi gọi anh là ‘Lý Tổng’.
Tôi cảm giác người trước mặt mình không giống Lý Quân Nghiệp cho lắm.
Ví dụ như lúc này, anh dựa vào cửa hỏi tôi, “Em có muốn nếm thử tay nghề của anh không?”
“Tay nghề gì cơ?”
Bình thường tôi sẽ từ chối, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Nhưng giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, tôi cảm thấy hơi đói bụng.
Cũng may là nhà bếp của Lý Quân Nghiệp vẫn như bình thường, không phải là bếp củi, nếu không, chắc tôi phải đợi anh bổ củi đến nửa ngày mất.
Lý Quân Nghiệp là một người đàn ông rất đặc biệt, khi nấu cơm, anh còn đeo thêm một chiếc tạp dề trắng.
Đằng sau tạp dề có thắt thành hình nơ bướm, làm nổi bật lên đôi chân dài, dáng người tuyệt đẹp của anh.
Tôi ngồi uống hai chén trà trong phòng bếp, còn anh thì dùng chày cán bột.
Không có một chút khói dầu nào.
Lý Quân Nghiệp làm cho tôi một đĩa bánh ngọt.
Tôi: …
Thật sự rất lâu rồi chưa ăn những món ăn truyền thống này.
Khi đến thời hiện đại, tôi vẫn luôn nhung nhớ hương vị đậm đà của những món ăn quen thuộc đó.
“Đây là bánh trung thu gạo nếp hả?” Tôi dùng tay véo véo phần vỏ của chiếc bánh, sau đó nhấc nó ra khỏi đĩa ngọc.
Lý Quân Nghiệp nói, “Đây là bánh nguyệt đoàn.” (*)
(*) Gốc là 月团, mình cũng không biết để tên gì nên đánh giữ nguyên âm Hán Việt.
Chiếc bánh trong tay tôi rơi xuống sàn nhà.
Đêm đó, đầu tôi rất đau.
Kể cả lúc sau Hòe Nghi đến bên cạnh tôi, xoa bóp đầu cho tôi nhưng cũng không đỡ.
Cuối cùng, tôi uống một viên th uốc giảm đau rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi hỏi Hòe Nghi đã từng nếm qua bánh nguyệt đoàn hay chưa.
Anh giật mình, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng trả lời, “Trung thu năm đó, Công Chúa cũng từng ban thưởng cho thần. Chỉ là… thần không ăn. Đó là món quà duy nhất mà thần không thích trong những món quà mà Công Chúa từng tặng thần.”
13,
Một đêm không mộng mị, hôm sau tỉnh dậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại chạy lên tầng cao nhất.
Tôi run rẩy nhìn cánh cửa gỗ kia.
Có một loại cảm giác trong lòng thúc giục, bảo tôi hãy mở cánh cửa này ra, trực giác nói cho tôi biết tất cả những đáp án tôi cần đều ở sau cánh cửa này.
“Sở Ngọc.”
Tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, tôi hốt hoảng xoay người, phía sau là Lý Quân Nghiệp đang mặc một bộ đồ ngủ đứng đó.
Tôi nhanh chóng bỏ tay ra khỏi tay nắm cửa, nhưng ánh mắt của Lý Quân Nghiệp vẫn dừng ở đôi chân trần của tôi.
Không hiểu sao hai tai anh lại đỏ ửng lên, sau đó lại rời ánh mắt đến chỗ khác, cuối cùng đi tới ôm tôi về phía phòng ngủ.
Anh không nói câu gì, suýt chút nữa tôi tưởng đây là Lý Hòe Nghi.
Anh đặt một đôi dép lông mịn màng màu trắng xuống dưới chân tôi, sau đó cúi xuống xỏ từng chiếc vào chân tôi.
Trên đỉnh đầu anh có một lọn tóc nghịch ngợm vểnh lên, trông không giống hình tượng tổng tài bá đạo thường ngày chút nào.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, khiến tôi không kịp phản ứng, hai mắt đối diện nhau.
“Sàn nhà lạnh lắm, nhớ đừng đi chân đất đấy.”
“…Ồ.”
“Em nhìn gì vậy?”
Tôi chỉ vào lọn tóc của anh, nói, “Nhìn nó.”
Lý Quân Nghiệp nhíu mày, “Vậy, tóc dài đẹp hơn hay tóc ngắn đẹp hơn?”
“Hả?”
Tôi sửng sốt một hồi mới hiểu anh nói gì. Chắc là anh hỏi là mái tóc hiện đại của anh đẹp, hay là Lý Hòe Nghi tóc dài đẹp hơn?
Dù sao cũng đang ở nhờ nhà người ta, tôi cũng nên nể mặt một chút, mỉm cười nói, “Đều đẹp.”
“Vậy chúng ta ở bên nhau được không?” Lý Quân Nghiệp đứng dậy, hay tay chống bên mép giường, cúi đầu nhìn tôi, “Chẳng phải em là trưởng Công Chúa sao? Ở thời đại của em, một vợ nhiều chồng cũng không có vấn đề gì đúng không?”
“…” Chuyện này… xấu hổ quá đi mất.
Thấy mặt tôi đỏ ửng, Lý Quân Nghiệp bật cười, “Nói đùa đấy.”
Anh đi đến cửa, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, “Sao còn chưa đi?”
“Đi đâu? Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.”
“…” Lý Quân Nghiệp cạn lời, “Đi lên lầu, không phải em tò mò trong phòng có gì sao?”
Mặt tôi đỏ bừng, thì ra anh biết hết.
Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại thoải mái mời tôi đến tham quan như vậy.
Dù sao người ta cũng mời rồi, tôi lập tức đứng lên đi theo.
Thấy anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, tôi ngại ngùng gãi đầu.
Sao tôi lại quên mất chuyện cửa phòng này có thể khóa vào nhể?
Khi cửa phòng sắp mở ra, tôi cảm giác Lý Quân Nghiệp còn hồi hộp hơn tôi nhiều.
Tôi không kiềm lòng được mà hỏi, “Anh hồi hộp cái gì vậy?”
“Không có, dù sao cũng trải qua nhiều năm như vậy, đáng ra không nên có cảm giác này.” Lý Quân Nghiệp tỏ vẻ thoải mái rồi mỉm cười, “Nhưng mà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cùng em bước vào căn phòng này, anh hồi hộp đến mức trái tim như muốn nhảy ra ngoài.”
Hả? Lần đầu tiên cùng tôi?
Chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, lần đầu bước vào căn phòng này sao?
Đang nghi hoặc, cửa phòng mở ra.
Anh mở công tắc đèn trên tường.
Những dải lụa màu đỏ ấm áp đập vào mắt tôi.
Không kiềm lòng được, tôi mở cửa bước vào trong.
Bàn tiệc, nến long phượng, rượu cưới, mũ phượng, khăn trùm đầu… tất cả đều là đồ vật trong lễ cưới của nước Đại Vũ.
Những cổ vật này có giá trị không nhỏ, bất tri bất giác, tôi đưa tay lên chạm vào bộ hỉ phục kia, chạm lên hình thêu Phượng Hoàng đầy màu sắc.
Không kiềm được nước mắt, đến khi Lý Quân Nghiệp bước đến bên cạnh tôi, gò má tôi đã ướt đẫm.
“Anh là ai?” Tôi run run hỏi.
Lý Quân Nghiệp thản nhiên đáp, “Con trai cả của Thân Vương Ngô Quốc, Lý Nghiệp.”
Lý Nghiệp…
Là thế tử hòa thân với tôi.
Vào đêm tân hôn, anh ta đã dùng r ượu độc hại tôi.
Cuối cùng, tôi cũng nhớ ra hết tất cả mọi chuyện.
“Có nghĩa là, anh cũng xuyên không đến đây?”
“Đúng vậy.” Anh bình tĩnh trả lời, “Em ở đây bao lâu, anh cũng ở bấy lâu.”
“Nhưng tôi uống r ượu đ ộc anh rót nên mới bị xuyên đến đây.” Tôi lạnh lùng nhìn anh, trong mắt mang theo vẽ giễu cợt, “Chẳng lẽ anh cũng c h ế t rồi sao?”
“Sở Ngọc, em hiểu lầm rồi. Anh và Lý Hòe Nghi giống nhau, bọn anh liều c h ế t cũng chỉ muốn bảo vệ Công Chúa.”
Tôi giống như nghe được câu chuyện cười lớn, dùng tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống.
“Nếu không phải tại anh, tôi và Lý Hòe Nghi sẽ không bị chia cắt. Nếu không có anh, Hòe Nghi cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ, anh ấy…”
Tôi im lặng không nói thêm được nữa, cảm giác chua xót tràn vào chóp mũi, tôi che miệng lại, khóc nấc lên.
Anh ấy c h ế t như thế nào?
14,
Đúng vậy, Hòe Nghi của tôi đã c h ế t.
Tôi tận mắt nhìn anh rơi xuống vách đá cùng con ngựa mà anh thuần hóa, thịt n át xương t an.
Trên vách đá có rất nhiều người áo đen, người cầm đầu giơ cao lên ngọn cờ của Ngô Quốc.
Hòe Nghi giấu tôi trong q u a n t à i, nhưng cuối cùng tôi vẫn bị bọn họ đào lên rồi bắt lại.
Ép tôi bái đường với thế tử Lý Nghiệp.
Mà người phụ hoàng cao cao tại thượng của tôi sớm đã chỉ còn là một cỗ th i t h ể lạnh ngắt.
Tôi trở thành Công Chúa vong quốc chỉ sau một đêm.
Về phòng, Lý Nghiệp lạnh lùng bóp miệng của tôi, đổ một bát canh th uốc vào miệng tôi.
Thứ th uốc đó rất đắng, rất đắng, khiến cổ họng tôi đau rát.
Lý Nghiệp mặc y phục đỏ, đứng dưới ánh nến lung linh, gương mặt tuyệt sắc lạnh lùng đến cực điểm, khiến người ta có cảm giác không thể đến gần.
Lúc đó, tôi cảm thấy, những câu từ mà người dân nước Ngô dành cho anh ấy không phải điêu ngoa chút nào.
Họ nói anh có thể g i ế t người bằng gương mặt này.
Đoạn kí ức này quá đau lòng, nên tiềm thức mới để tôi quên đi nó.
Nhưng bây giờ, tôi đã nhớ lại hết tất cả.
“Sở Ngọc, đến khi em trở về em sẽ hiểu. Nhưng có vài lời, anh sợ nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Lý Quân Nghiệp đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi lại né đi.
Anh chán nản bỏ tay xuống, nói, “Nếu như anh muốn lấy m ạng của em, thì khi em ăn xong sáu chiếc bánh nguyệt đoàn của anh thì đã không thể sống nổi nữa rồi. Hôm đó, anh thấy em ngồi chồm hổm dưới gốc cây, ăn chiếc bánh nguyệt đoàn, thật sự rất đáng yêu.”
“Sở Ngọc, vì vậy, hòa thân với nước Đại Vũ, là do anh chủ động đề nghị.”
“Chỉ là về sau anh mới biết, Ngô Quốc hòa thân là giả, ám sát Hoàng Đế và Công Chúa nước Đại Vũ mới là thật.”
Lý Quân Nghiệp nhặt chiếc bánh nguyệt đoàn tôi vừa hất xuống đất rồi thở dài, “Sở Ngọc, em không biết lúc đó anh cảm thấy may mắn biết bao nhiêu khi anh là người hòa thân với em đâu.”
“May mắn? Không phải cuối cùng anh cũng…” Tôi còn chưa nói xong, hàng loạt mũi tên lao từ ngoài cửa sổ vào.
Lý Quân Nghiệp ôm tôi tránh đi, nhưng những mảnh kính lần lượt rơi xuống, rơi vào lưng Lý Quân Nghiệp.
Anh không hề oán trách gì cả, một mực bảo vệ tôi trong lòng.
“Công Chúa, anh không biết võ công… chỉ có Lý Hòe Nghi mới có thể che chở cho em… Anh phải đi rồi… Em có thể gọi tên anh một lần cuối cùng được không…?”
“Lý Quân Nghiệp…”
“Không phải cái tên này.” Anh lắc đầu, lúc này, sắc mặt của anh trắng bệch như tờ giấy.
Cả người Lý Quân Nghiệp ngày càng lạnh đi, khiến trái tim tôi đau xót.
Tôi nắm tay anh, đỏ mắt nói, “Lý Nghiệp, thật ra, hằng năm anh gửi bánh nguyệt đoàn đến, em đều ăn hết… còn có, anh tính sai rồi. Đêm trung thu đó, không phải em ăn sáu chiếc bánh, mà là tám chiếc…”
Lý Quân Nghiệp yết ớt nở nụ cười, “Công Chúa, về nhà đi, bọn họ đều đang đợi em.”
“Đúng vậy, Công Chúa, bọn họ đều đang ở âm tào đ ịa ph ủ đợi người đó Công Chúa.” Một giọng nữ thâm trầm vang lên từ đỉnh đầu tôi, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Tôi giật mình, cả người như rơi vào hầm băng.