1.
Tiểu Vương, một học sinh lớp 8, đã triệu hồi ác ma theo phương pháp của Baidu. Lúc ác ma cầm lưỡi hái mặc âu phục đi ra sắc mặt rất khó coi. Hắn đang đi công tác, xuyên biên giới.
Ác ma: “Ngươi triệu hồi ta thì nên biết hậu quả.”
Tiểu Vương hưng phấn hai mắt tỏa sáng: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Tôi sẵn sàng hiến dâng linh hồn cho ngài, để có thể trở thành Hoàng đế trong bóng tối, người thì thầm trong gió đêm, chúa tể của những linh hồn sống dậy từ máu tươi!”
Ác ma cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhói: “Ngươi có quyền đặt điều kiện sao?”
Tiểu Vương: “À? Không được sao?”
Ác ma: “Nghe kỹ này, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh, để ngươi thống nhất thiên hạ, cho thế giới chìm vào bóng tối. Cái giá phải trả là linh hồn của ngươi.”
Tiểu Vương: “Được, được, tôi nghe ngài.”
Ác ma: “Ừ, vậy thì bắt đầu bước đầu tiên của việc thống nhất thiên hạ. Ta sẽ là chủ nhân của ngươi ngay từ bây giờ. Người hầu của ta, sáng mai 6h30 hãy dậy và bắt đầu học.”
Tiểu Vương: “À? Tại sao phải học?”
Ác ma: “Tại sao không học? Ngươi phải học hành chăm chỉ để thống nhất thiên hạ. Đầu tiên, ngươi phải làm lãnh đạo của một quốc gia, vì thế ngươi cần tốt nghiệp từ một trường Đại học hàng đầu trong nước và có thể đi học tại các trường Đại học hàng đầu thế giới. Từ bây giờ, ngươi phải học hành chăm chỉ, trở thành học sinh ba tốt, có được sự chú ý từ truyền thông địa phương, tham gia các cuộc thi quốc gia và giành được hàng chục chiếc cúp, phát minh cá nhân trước khi đủ mười lăm tuổi, tham gia vào chính trị với tư cách là đại diện học sinh, viết luận văn, nghiên cứu và học tập, rồi sau đó đậu Đại học hàng đầu như Bắc X hoặc Thanh X. Tiếp theo là trở thành sinh viên Đại học và sau Đại học. Trong quá trình này, ngươi sẽ có cơ hội được đề cử đi học ở nước ngoài như X, Stanford, Oxford, sau khi trở về, ngươi sẽ thi vào các cơ quan công vụ và được bầu làm đại biểu X… Vì vậy, để thống nhất thiên hạ, ngươi phải học hành chăm chỉ. Có câu hỏi gì nữa không?”
Tiểu Vương: “Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn… Ngài… Ngài không cho tôi sức mạnh đặc biệt gì sao… Như sức mạnh của bóng tối…”
Ác ma: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, đúng là ta phải ban cho ngươi sức mạnh của bóng tối.”
Nói xong, ác ma vẫy ngón tay trước mặt Tiểu Vương.
Ác ma: “Ta đã ban cho ngươi sức mạnh của bóng tối.”
Tiểu Vương rất hồi hộp: “Tôi có siêu năng lực rồi sao?!”
Ác ma: “Ừ, từ giờ trở đi, ngươi có thể đọc trong bóng tối mà không ảnh hưởng đến thị lực. Hôm nay, bắt đầu ghi nhớ từ ngữ, thời gian của nhân loại rất quý giá.”
2.
Sáu giờ sáng hôm sau khi được gọi dậy, Tiểu Vương cảm giác mình gặp ác mộng.
Tiểu Vương: “Không phải nói sáu giờ rưỡi rời giường sao…”
Ác ma: “Ngươi đã bao giờ thấy con quỷ nào nói đạo lý với con người chưa? Hãy thức dậy ngay bây giờ và viết những từ mà đêm qua đã thuộc lòng.”
Tiểu Vương nước mắt lưng tròng bị kéo dậy, năm mươi từ sai ba mươi từ.
Ác ma: “Mỗi từ sai chép bốn mươi lần.”
Tiểu Vương: “Ngươi đúng là ác quỷ!”
Ác ma: “Lão tử chính là ác quỷ.”
Ác ma rất giống một bà già. Cha mẹ Tiểu Vương đi nơi khác làm việc, không rảnh quản con trai, mỗi tháng cho chút tiền tiêu vặt.
Tiểu Vương cũng không học giỏi, tóc tai bù xù, cắt lỗ trên quần đồng phục, vẽ đầu lâu trên áo đồng phục, ăn mì gói với xúc xích, mặt đầy mụn, thân thì toàn mỡ với thịt.
Ác ma không thể nhịn được nữa, túm tóc Tiểu Vương, quơ lưỡi hái cạo tóc dài thành đầu đinh. Sau đó còn nói: “Đống quần áo rách nát này bỏ hết cho ta!”
Đầu lâu trên đồng phục Tiểu Vương bị ác ma xóa đi, chiếc quần rách cũng được vá liền lại.
Tiểu Vương tức giận khóc lớn: “Sức mạnh hắc ám của tôi!”
Ác ma hung tợn nói: “Khóc nữa lão tử sẽ cho ngươi mặc quần yếm đi học!”
Tiểu Vương lập tức không dám khóc.
Đến giờ cơm tối, ác ma phát hiện Tiểu Vương đang ăn mì gói.
Ác ma cướp mì ăn trong tay Tiểu Vương: “Thứ này không có giá trị dinh dưỡng nào cả.”
Ác ma búng ngón tay một cái, bát lại đặt trước mặt Tiểu Vương, nhưng lúc này đã biến thành một bát rau xanh: “Ăn rau xanh cho ta!”
Tiểu Vương ngửi thấy mùi rau xanh muốn ói: “Không ăn! Muốn ăn thịt! Người ta làm tùy tùng của ác ma đều là ăn ngon uống cay, không cần làm bài tập, vì sao tôi phải dậy sớm, phải đọc sách, còn phải ăn rau xanh?”
Ác ma: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, ăn thịt sẽ béo.”
Tiểu Vương: “Muốn ăn thịt. Béo cũng không chết!”
Ác quỷ: “Béo và chết có gì khác nhau!”
3.
Tiểu Vương bị ác ma đè đầu cưỡi cổ một tháng, thành tích đột nhiên nhảy vọt.
Ác ma lập ra kế hoạch học tập và sinh hoạt hằng ngày cho cậu ta. Sáu giờ rưỡi rời giường đi học, bảy giờ rưỡi đến trường, trước khi tan học ở trong trường hoàn thành 70% bài tập, trở về nhà trước tám giờ tối làm xong bài tập ở trường học, sau đó lại hoàn thành một bộ năm ba bài tập.
Hơn nữa ăn cơm phải ăn rau xanh, sau khi ăn xong còn phải ra ngoài chạy đường dài.
Tiểu Vương sống không bằng chết, nhịn không được gọi điện thoại cho cha mẹ, nói mình bị ngược đãi. Điều này khiến cha mẹ cậu sợ tới mức phải nhanh chóng từ nơi khác trở về, nhìn con trai bị người nào ngược đãi.
Ác ma mặc âu phục hào hoa phong nhã làm một bàn thức ăn chiêu đãi phụ huynh Tiểu Vương.
Cha Vương, mẹ Vương vừa nhìn con trai mình gần đây thành tích tăng lên, tóc tai gọn gàng, đồng phục sạch sẽ, dáng vẻ ngay thẳng, còn chịu ăn rau xanh, quả thực vui vẻ.
“Cám ơn ngài rất nhiều. Trước kia để cho ông bà nội chăm sóc, nhưng người già cơ bản không trị được thằng nhỏ này…”
Cha mẹ Tiểu Vương rất yên tâm quay lại làm việc, để con trai mình tiếp tục bị ác ma đè xuống đất và chà xát.
Ác ma nói, cậu ta đứng thứ ba cả lớp trong kỳ thi thì cơm tối thêm một cây xúc xích. Đứng thứ nhất, thêm hai cây. Đứng nhất toàn khối, liền có một bữa bít tết.
Ác ma: “Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền ăn thịt, biết không?”
Tiểu Vương rưng rưng nước mắt ăn xong cây xúc xích nhỏ lập tức bị kéo ra ngoài chạy năm cây số, cứ như vậy trải qua một năm, mặt hướng sách giáo khoa lưng hướng ác ma, thành tích từ đếm ngược nhảy lên vị trí thứ nhất toàn khối.
Cô giáo mời cậu lên sân khấu phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập.
Tiểu Vương: “Sở dĩ thành tích của tôi tiến bộ nhanh như vậy, là bởi vì tôi đã bán linh hồn cho quỷ dữ…”
Thầy giáo trìu mến xoa đầu cậu: “Đừng đọc quá nhiều tiểu thuyết.”