“Trước đây… là anh không biết nhìn người, đến bây giờ anh mới hiểu, chỉ có em là chân thành với anh.”
“Em đừng giận nữa, chúng ta làm hòa nhé?”
Tôi dừng động tác lại.
Anh ta không phát hiện ra tôi cũng được tái sinh sao?
Tôi chưa bao giờ cố tình che giấu điều này.
Chỉ là anh ta tự cho là đúng, cho rằng tôi vẫn là Bạch Nhiễm năm xưa, sẽ không rời bỏ anh ta, sẽ ở bên anh ta mười năm.
Mọi sự bất thường của tôi đều là lạt mềm buộc chặt đối với anh ta, là muốn thu hút sự chú ý của anh ta.
Thật là tự tin.
Tôi mất kiên nhẫn, không chút do dự đứng dậy, giẫm một chân lên bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân tôi của anh ta.
Anh ta kêu lên một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh.
Anh không nói tiếng người thì đừng trách tôi làm chuyện vô nhân đạo.
Tôi từ từ nghiền nát những ngón tay xương xẩu của anh ta, nhàn nhạt nói:
“Thẩm Thanh Thư à…
“Sống lại một lần nữa, sao anh chẳng tiến bộ gì vậy?”
Đồng tử của anh ta đột nhiên co lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Nhiễm Nhiễm, em đợi đã, em cũng…”
Tôi lười nghe tiếp, buông chân rồi quay người bỏ đi.
13
Buổi tối, tôi vẫn như thường lệ giúp giáo viên chủ nhiệm chấm bài tập.
Nhưng khi về nhà thì trời lại đổ mưa.
Những hạt mưa nhỏ và dày, trong không khí có một mùi tanh mặn ẩm ướt không tan, khiến tôi có chút bực bội. Tôi vừa định vào cầu thang thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa sổ nhà tôi.
Nhà tôi ở tầng một, người đó không che ô, chỉ đứng nhìn về hướng nhà tôi mà không nhúc nhích.
Tôi lấy hết can đảm tiến lại gần nhìn, là Thẩm Thanh Thư.
Xui xẻo.
Qua màn mưa, tôi nhìn thấy đáy mắt anh ta tràn ngập nỗi buồn không thể tan biến.
Thấy tôi về, anh ta vô thức muốn tiến lại gần nhưng lại bị thái độ ghét bỏ của tôi làm tổn thương, cả người sững sờ tại chỗ.
“Nhiễm Nhiễm… xin lỗi.” Mưa rơi từng giọt từng giọt xuống người anh ta, như thể muốn làm gục ngã cả sự kiêu ngạo của anh ta.
Bấy lâu nay, cuối cùng tôi cũng đợi được một lời xin lỗi.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Tôi nắm chặt cán ô: “Biết rồi, cút đi.”
Anh ta không nhúc nhích, lặng lẽ đứng tại chỗ, hốc mắt đỏ hoe.
“Khi đứng trên đỉnh tòa nhà, anh đã tuyệt vọng vô cùng, tưởng rằng mình sẽ mất đi người mình yêu nhất mãi mãi.”
“Nhưng sau khi nhảy xuống, trong đầu anh chỉ còn lại em… em vẫn ở nhà đợi anh ăn cơm.”
“Hứa An Nhiên chỉ là chấp niệm thời niên thiếu của anh, Nhiễm Nhiễm, người anh thực sự yêu là em.”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Yêu tôi sao?”
“Yêu tôi mà sau khi được tái sinh lại thì việc đầu tiên là đi tìm Hứa An Nhiên?”
“Anh đã mua bánh kem cho Hứa An Nhiên nhiều lần như vậy nhưng đến sinh nhật tôi, anh thậm chí còn không chịu nấu cho tôi một bát mì.”
“Anh gọi đây là tình yêu sao?”
Tôi nói rất bình tĩnh nhưng sắc mặt Thẩm Thanh Thư lại càng tái nhợt.
“Anh thật là bỉ ổi.”
Có lẽ cả đời người ta sẽ bị ám ảnh bởi những thứ không có được ở thời niên thiếu.
Nhưng đây không phải là lý do để anh ta làm tổn thương tôi.
Thẩm Thanh Thư tuyệt vọng nhắm mắt lại, giọng nói như nghẹn trong cổ họng: “Nhiễm Nhiễm, anh biết em hận anh nhưng chúng ta đã bên nhau mười năm, em hãy cho anh một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Tôi hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại nhưng sự tức giận và ấm ức bị kìm nén từ kiếp trước lại cùng nhau ùa về.
“Dựa vào đâu mà cho anh cơ hội? Anh xứng sao?”
Tôi hung dữ nhìn anh ta.
“Điều tôi hối hận nhất là đã lãng phí mười năm thanh xuân cho anh.”
“Khi anh vẽ đầy tường chân dung của cô ta, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
“Khi anh lập di chúc hiến tặng toàn bộ tài sản, khi anh nhảy lầu vì ánh trăng sáng của anh, anh có nghĩ đến tôi và đứa trẻ sau này sẽ ra sao không!”
Đầu Thẩm Thanh Thư càng cúi càng thấp nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đứa trẻ?”
“Chúng ta có con rồi sao? Trai hay gái? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh ta luống cuống bước lên một bước, khóe mắt đuôi mày tràn đầy sự ngạc nhiên của người lần đầu làm cha.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, nụ cười trên môi cứng đờ.
“Không biết.” Tôi nhàn nhạt nói nhưng những lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Tôi mang thai được một tháng thì đã bị ánh trăng sáng và người anh em tốt của anh hại chết.”
Thực ra, tôi cũng không biết mình có chết hay không, nói vậy chỉ muốn đâm vào tim anh ta.
Cuối cùng Thẩm Thanh Thư cũng không chịu đựng được nữa, anh ta ôm mặt ngồi xổm xuống, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tôi bước qua anh ta vào nhà.
Nhìn Thẩm Thanh Thư khóc nức nở bên ngoài cửa sổ, tôi chỉ thấy hả hê.
Tốt lắm.
Không chỉ có tôi phải đau khổ.
14
Thẩm Thanh Thư nghỉ học.
Tôi trúng tuyển thẳng.
Thật là song hỷ lâm môn. Sau khi tin trúng tuyển thẳng được công bố, Vệ Thanh muốn đi khoe với Thẩm Thanh Thư nhưng đáng tiếc lại không tìm thấy anh ta.
Cô ấy đành dồn hết sức lực vào việc học, kết quả tăng vọt như tên lửa.
Cố gắng trong một trăm ngày, trường mơ ước trở thành trường an toàn.
…
Sau khi trúng tuyển thẳng, tôi ít đến trường hơn.
Chỉ thỉnh thoảng đưa tài liệu cho Vệ Thanh và Tiêu Niên.
Tiêu Niên nói muốn cùng tôi vào trường Đại học T, trải qua một mối tình thời sinh viên.
Nhưng trường Đại học T đâu phải dễ vào.
Mặc dù vậy nhưng thấy có người vì muốn theo đuổi tôi mà cố gắng tiến bộ, tôi vẫn rất cảm động.
Vì vậy, tôi đã tặng cậu ấy trọn bộ sách năm ba.
Tiêu Niên nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Nhiễm!”
Tôi không ngẩng đầu lên, lại ném ra mười bộ đề thi thử: “Ừ? Sao vậy?”
“Cho thêm vài tờ nữa, thế này không đủ.”
…
15
Lần nữa nghe tin về Thẩm Thanh Thư là vài tháng sau.
Anh ta đã đâm Hứa An Nhiên và Tần Dã mỗi người tám nhát, nhát nào cũng không gây tử vong.
Hai người vào phòng chăm sóc đặc biệt, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Cảnh sát tìm kiếm anh ta ba ngày, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Tất cả bạn học và giáo viên đều kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của anh ta.
Chỉ có tôi biết, bên trong anh ta vốn là một kẻ điên.
Cảnh sát đã tìm đến các giáo viên và bạn học của anh ta để hỏi cung.
Tôi cũng có mặt trong số đó.
Từ đồn cảnh sát về nhà, tôi lấy chìa khóa định mở cửa.
Đột nhiên, một chiếc khăn có mùi hắc nồng bịt chặt miệng và mũi tôi.
Tôi lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang, hai tay bị trói chặt vào ghế.
Thẩm Thanh Thư mặc vest, đứng quay lưng về phía tôi ở rìa tòa nhà, không biết đang nghĩ gì.
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô và cát bụi trên mặt đất.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt tuyệt vọng.
Nhận ra động tĩnh phía sau, Thẩm Thanh Thư quay lại, chậm rãi châm ngọn nến trên bàn.
Lúc này tôi mới để ý, trên bàn bày đầy những món ăn tôi thích.
Thẩm Thanh Thư ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt thanh tú một nửa đỏ bừng vì ánh nến, một nửa chìm vào bóng tối.
Anh ta đang chơi trò gì đây?
“Anh muốn làm gì?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Khóe môi anh ta cong lên nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa một tia điên cuồng khó nhận ra.
“Nhiễm Nhiễm, em quên rồi sao?
“Anh còn nợ em một ngày kỷ niệm kết hôn mà.”
Kỷ niệm cái đầu anh.
Thật điên rồi.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm: “Thả tôi về nhà đi, anh đưa tôi đi trốn cũng không trốn được mấy ngày đâu.”
Anh ta như không nghe thấy lời tôi nói, tự mình múc cho tôi một bát canh: “Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức kỷ niệm ngày cưới, anh đã làm món sườn hầm mà em thích nhất, nếm thử xem…”
Tôi không nghe nổi nữa, mất kiên nhẫn lên tiếng ngắt lời: “Thẩm Thanh Thư, anh mất trí nhớ rồi sao? Cần tôi giúp anh nhớ lại không?”
Tay anh ta cứng đờ giữa không trung.
“Ngày kỷ niệm một năm của chúng ta, anh mượn máy quay để tỏ tình sâu đậm với Hứa An Nhiên, vì cô ta mà bỏ vợ bỏ con nhảy từ tầng mười tám xuống, còn mong chờ được gặp lại cô ta giữa biển sao.”
“Anh đã nhớ ra chưa?”
Giọng điệu của tôi đầy chế giễu, Thẩm Thanh Thư lập tức đỏ hoe mắt. Anh ta đưa tay ôm tôi vào lòng, má áp vào cổ tôi, nửa nũng nịu dỗ dành: “Hôm nay chúng ta vui vẻ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không?”
Sau bao năm chung sống, anh ta quá hiểu cách khiến tôi nguôi giận.
Trước đây, chỉ cần anh ta nũng nịu với tôi, tôi sẽ mềm lòng chiều theo anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Tôi đá vào bàn ăn.
Chai rượu vang loạng choạng đổ xuống bàn, chất lỏng đỏ sẫm chảy ồ ạt khắp người anh ta.
Anh ta không để ý, cũng không tức giận.
Chỉ giơ tay vuốt nhẹ má tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, như muốn khắc khoải cảnh tượng này vào trong tim mãi mãi.
“Không còn nhiều thời gian nữa, Nhiễm Nhiễm.” Khóe miệng anh ta nở nụ cười, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm tĩnh lặng.
Thời gian gì?
Tôi có chút bất an, vô thức tránh xa anh ta.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương nữa.” Anh ta để ý đến hành động của tôi, giọng nói chua chát.
Tôi không tin anh ta chút nào.
Xa xa đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Khi thẩm vấn ở đồn cảnh sát, tôi đã chủ động yêu cầu được gắn thiết bị định vị trên người.
Một mình về nhà cũng là để dụ Thẩm Thanh Thư xuất hiện.
Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, như thể đang tạm biệt lần cuối.
Tôi nghe thấy anh ta thở dài: “Nhiễm Nhiễm, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này?”
Còn không phải do chính anh ta gây ra sao.
Nếu anh ta không mãi nhung nhớ Hứa An Nhiên, nếu ngay từ đầu anh ta đã gánh vác trách nhiệm thì có lẽ bây giờ chúng tôi sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.
Đáng tiếc, không có nếu như.
May mắn thay, không có nếu như.
Ánh sáng trắng chói mắt đột nhiên chiếu lên sân thượng, tôi nheo mắt lại.
Ngay sau đó, trên người Thẩm Thanh Thư xuất hiện vài chấm đỏ.
Anh ta đứng dậy, lưu luyến nhìn tôi, từng bước lùi lại.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh ta.
Ánh mắt anh ta không hề có chút ngạc nhiên nào, thậm chí còn có chút giải thoát.
Khoảnh khắc đó, tôi sởn cả gai ốc.
Tôi đột nhiên nhận ra.
Anh ta biết đây là cái bẫy do tôi đặt ra.
Hơn nữa, anh ta căn bản không định chạy trốn.
Lùi đến mép tòa nhà, Thẩm Thanh Thư dừng lại.
Anh ta nở nụ cười trấn an với tôi, bình tĩnh nhưng cũng tuyệt vọng.
“Nhiễm Nhiễm, anh dùng chính mình để chuộc tội với em.”
Dựa vào cái gì!
Tôi trợn mắt: “Thẩm Thanh Thư! Anh đứng lại đó!”
Dựa vào cái gì mà anh ta có thể chết một cách thoải mái như vậy!
Tôi không muốn anh ta được giải thoát dễ dàng như vậy!
Anh ta đã làm tổn thương tôi, làm tổn thương người khác, quãng đời còn lại của anh ta phải ở trong tù để sám hối!
“Nhiễm Nhiễm, anh yêu em.” Gió lạnh trên sân thượng thổi đến lời thì thầm của anh ta, cũng làm rối tung mái tóc của anh ta, anh ta ngửa ra sau…
Trong cơn mơ màng, tôi như thể lại trở về buổi trưa mùa hè năm ấy.
Không khí ẩm ướt oi bức, bức tường của tòa nhà giảng dạy cũ kỹ bong tróc, thiếu niên dưới chiếc quạt kêu cót két nghiêng đầu nhìn tôi, tai hơi đỏ, giọng nói trong trẻo.
“Bạch Nhiễm, cậu có thích tớ không?”