5.
Quay trở lại hiện tại, sau khi mẹ tôi hiện ra biểu cảm đó, tôi không dám chống đối nữa.
Mẹ nói sẽ nghĩ cách để tôi mang theo tiền mặt, tạm thời coi như vấn đề này đã được giải quyết.
Ba ngày trước khi nhập học đại học, trường cũ của tôi tổ chức buổi liên hoan.
Trường trung học trọng điểm này có một truyền thống lâu đời. Mỗi năm sau khi kết quả thi đại học được công bố, họ sẽ chọn một ngày tốt, mời tất cả học sinh tốt nghiệp và phụ huynh đến giao lưu một ngày.
Trong đó, tiết mục quan trọng nhất là mời ba học sinh đứng đầu kỳ thi đại học lên sân khấu nhận huy chương danh dự, sau đó mời phụ huynh của học sinh đạt hạng nhất lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm giáo dục của mình.
Nhiều phụ huynh của học sinh lớp 10 và lớp 11 cũng sẽ đến học hỏi.
Sau hơn 10 năm tổ chức, mỗi buổi liên hoan như vậy thu hút hơn 20 nghìn người tham dự.
Tôi đã đỗ hạng hai toàn trường, không có gì bất ngờ. Ba năm học cấp ba, vì để tôi thi được hạng nhất, mẹ đã ép tôi chịu rất nhiều khổ cực.
Nhưng nhiều khi, nỗ lực cũng cần có thiên phú.
Tôi nghĩ, tôi không phải là người có thiên phú đó.
Dù tôi cố gắng đến đâu, mãi mãi tôi chỉ có thể đạt hạng hai. Hạng nhất của khối, Dịch Thanh Sơn như một rào chắn mà tôi không thể nào vượt qua.
Sau này, mẹ tôi dường như cũng đã từ bỏ. Tôi nghĩ, dù sao chỉ cần vào top 3, ít nhất cũng có thể lên sân khấu nhận giải, cũng không làm mất mặt mẹ.
Vì vậy, hôm nay bà mới dậy sớm, mặc bộ sườn xám lụa đỏ đắt tiền, đeo bộ trang sức vàng mà từ khi kết hôn bà chưa từng đeo lại, còn phối thêm một chuỗi ngọc trai không biết mua từ khi nào.
Mẹ thậm chí còn chuẩn bị cho tôi một chiếc váy liền. Tôi mặc vào cảm thấy rất khó chịu.
Mười tám năm mặc quần dài áo dài, thậm chí ngay cả trong kỳ nghỉ hè cũng ít khi mặc quần trên đầu gối.
Nhưng khi bước vào trường, tôi cảm nhận được không khí và cảm giác kì lạ. Khuôn viên trường được trang trí đen trắng, và mọi người đều mặc trang phục màu tối giản.
Chỉ có mẹ tôi mặc sườn xám đỏ và tôi mặc váy liền màu hồng, giống như người đến từ một thế giới khác.
Trên tường của tòa nhà chính, một biểu ngữ nền đen chữ trắng khổng lồ đang phấp phới trong gió.
[VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC TRẠNG NGUYÊN ĐẠI HỌC DỊCH THANH SƠN.]
Tôi như bị s ét đ ánh ngang tai. Dịch Thanh Sơn… chet rồi?
Tôi nghe thấy tiếng xì xào xung quanh.
“Một trạng nguyên đang yên đang lành như vậy sao lại chet chứ?”
“Nghe nói là đời sống có vấn đề bị phát tán, tối hôm trước vừa nh ảy l ầu!”
“Một đứa trẻ tốt như vậy, có thể có vấn đề gì về lối sống chứ, một đứa trẻ tài năng như vậy, thật đáng tiếc!”
Chúng tôi theo dòng người tiến đến gần, mới phát hiện phía trước cửa phòng thể chất, nơi vốn tổ chức buổi liên hoan, có dán một thông báo.
Phần lớn nội dung đầu tiên là ca ngợi những ưu điểm của Dịch Thanh Sơn khi còn sống.
Sau đó, thông báo rằng để tưởng niệm Trạng nguyên đại học, tất cả các hoạt động ca hát bị hủy bỏ, chỉ tổ chức đơn giản lễ trao giải cho ba học sinh đứng đầu, phần diễn thuyết của phụ huynh ưu tú cũng bị hủy bỏ, thay vào đó là lễ tưởng niệm cá nhân cho Dịch Thanh Sơn.
Cánh tay tôi đột nhiên đau nhói. Tôi cúi đầu xuống, mẹ tôi đang bóp tay tôi đến nỗi gân xanh nổi lên.
Lúc này tôi mới nhớ nhìn biểu cảm của mẹ. Bà chăm chăm nhìn tờ thông báo, ánh mắt không có tiêu cự.
Nếu như không phải cơn đau của tôi là thật, biểu cảm của mẹ tôi có thể coi là… đơn nhất.
Thậm chí… không hề ngạc nhiên chút nào.
Lúc này, trên mặt mẹ chỉ còn lại…Phẫn nộ.
6.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem điều này có nghĩa là gì, mẹ đã mạnh mẽ kéo cánh tay tôi, chạy đến văn phòng hiệu trưởng.
Bà đá một đá vào cửa : “Liên hoan tổ chức hơn mười năm, dựa vào đâu mà nói hủy là hủy?”
Hiệu trưởng không biết là bị tiếng đá cửa dọa hay bị chiếc sườn xám đỏ của mẹ tôi làm chói mắt, ông sững sờ vài giây rồi mới nói: “Nhưng… trong nhóm chat của phụ huynh đã thông báo rồi mà…”
Những thông tin trong nhóm chat của phụ huynh, mẹ chưa bao giờ cho tôi xem. Mẹ đ ập mạnh tay lên bàn!
Bà gần như hét lên: “Các ông chỉ nói sẽ tưởng niệm cậu họ Dịch đó! Các ông đâu có nói sẽ hủy phần phát biểu của phụ huynh học sinh đứng nhất!”
Lúc này tôi mới phản ứng lại. Đúng rồi. Phát biểu của phụ huynh.
Dịch Thanh Sơn đã chet, tôi trở thành học sinh đứng nhất trường.
Mẹ mặc như vậy, là vì bài phát biểu của phụ huynh học sinh xuất sắc đứng nhất? Nhưng…
Hiệu trưởng đang cố gắng giải thích với mẹ, âm thanh lọt qua màng nhĩ rồi lại bay ra, tôi không nghe rõ ông đang nói gì.
Tôi cố gắng nghĩ xem làm sao mẹ biết trước cái chet của Dịch Thanh Sơn?
Tôi còn chưa nghĩ ra, một cái t át bất ngờ giáng xuống!
Mẹ kéo tôi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng. Tiếng động vừa rồi quá lớn, thêm vào đó chúng tôi ăn mặc khác biệt so với mọi người, nên nhanh chóng có người vây quanh.
Mẹ vô cùng tức giận, lại tát tôi một cái!
“Đồ khốn vô dụng! Mày không thể trực tiếp thi đạt hạng nhất cho tao sao?”
“Tao nuôi mày 18 năm, đều là công cốc! Ngay cả bài phát biểu của phụ huynh xuất sắc cũng không giành được cho tao!”
Hiệu trưởng bước ra, không dám kéo bà ra. Lúc này tôi chợt hiểu ra. Hóa ra là vì điều này.
Từ nhỏ đã nghiêm khắc giáo dục áp lực cao, mỗi lần thi được hạng hai đều chịu đ ánh đ ập t àn b ạo.
Dùng tiền học phí đại học của tôi để đặt may chiếc sườn xám đắt đỏ. Mười tám năm khổ sở của tôi, chỉ để phục vụ cho một bài phát biểu.
Cuộc đời tôi, chỉ để dệt nên giấc mộng huy hoàng của mẹ.
Mẹ vẫn tiếp tục tát và đẩy tôi.
“Mày vào cái đại học chó má đó thì có tác dụng gì?”
“Tao sẽ không cho mày tiền học phí nữa, Tự bán thân mày đi mà kiếm tiền!”
“Mày đi đi, mày bán đi!”
Bà mạnh tay kéo chiếc váy của tôi. Tôi không biết mặc váy phải mặc quần an toàn, mép quần lót đã bạc màu lộ ra dưới sự kéo đẩy của mẹ.
Có học sinh rút điện thoại ra bắt đầu quay phim. Những ký ức về sự nhục nhã và tủi hổ ập đến.
Nợ tiền quỹ lớp, bị bắt nạt, bị đ ánh đ ập…Đều đến từ mẹ ruột của tôi.
Bà thực sự không yêu tôi nhỉ. Bà chỉ yêu bản thân được ca tụng.
Giữa lúc đẩy kéo, đầu tôi va vào góc tường.
Tôi nghiêng nghiêng đầu, huyệt thái dương bị va mạnh vào.
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống mặt.
Trong ngôi trường được trang trí đen trắng này, chỉ còn lại hai màu đỏ không hòa hợp. M áu của tôi, là màu đau khổ của tôi.
Sườn xám của mẹ, là màu giấc mơ huy hoàng của bà.
Tất cả hòa quyện, vỡ tan. Khuôn mặt của mẹ bỗng chốc biến thành sợ hãi.
Lần đầu tiên tôi thấy trên khuôn mặt bà, một biểu cảm gọi là “hối hận”.
Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, trọng tâm không vững ngã xuống đất. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ.
“A! Yến Yến của mẹ!”
7.
Tôi tỉnh rồi, lại như chưa tỉnh. Tôi thấy bản thân mình khi 14 tuổi.
Mùa hè năm lớp 7, tôi có kinh nguyệt lần đầu tiên.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn mình bối rối trong nhà vệ sinh.
Mẹ thấy tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu, bà trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh mà ở nhà không bao giờ được phép khóa: “Mày lại đi nặng hả? Sáng nay vừa đi một lần rồi, có phải đang lười biếng… mày có kinh nguyệt rồi?”
Tôi nhìn chằm chằm vào vết m áu trên quần lót bạc màu. Mẹ giật lấy, vò vò bằng nước nóng, vết m áu mờ đi một chút.
Bà vắt khô, sấy một chút rồi đưa lại cho tôi: “Mày mặc tạm đi, lót thêm vài lớp giấy, chiều tao đưa mày đi mua băng vệ sinh.”
Sau khi mẹ rời đi, tôi bay đến bên ‘tôi’ khi 14 tuổi, gấp gáp dặn dò bên tai: “Hôm nay nhất định đừng làm trái ý mẹ, xin cậu đấy, nhẫn nhịn nhé?”
Nhưng dường như tôi không nghe thấy.
Mẹ đưa tôi đi mua băng vệ sinh rời ở cửa hàng nhỏ dưới nhà, trước khi dùng phải lau sạch bụi bẩn trên bao bì.
Lần đầu sử dụng, tôi dán chệch choạc. Tôi gấp gáp lay chính mình: “Đừng sợ phiền, gỡ ra dán lại đúng chỗ được không? Xin cậu đấy dán cho đúng…”
Nhưng ‘tôi’ ấy không nghe thấy…Từ mười giờ sáng đến bảy giờ tối.
Tôi khi 14 tuổi cuối cùng đã làm xong bài tập, tâm trạng nhẹ nhõm đi về phía nhà vệ sinh.
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Tôi hét lên bên tai mình: “Cuộn lại! Dùng giấy bọc lại! Đừng để mẹ thấy! Đừng!”
Tôi bất lực nhìn mình gấp gọn băng vệ sinh đã dùng, ném vào thùng rác. Rõ ràng không có thực thể, nhưng tôi đột nhiên mất hết sức lực.
Tôi ngồi thụp xuống góc tường nhà vệ sinh, chờ mẹ đến. Bà nhặt băng vệ sinh đã dùng từ thùng rác, rồi gào lên gọi ‘tôi’ khi 14 tuổi.
Bà hét lên, như thể tôi là một tội phạm không thể tha thứ: “Tề Yến! Tao đã nói là không được lãng phí!”
Mẹ ném nó trước mặt tôi: “Góc phải còn chưa đầy, tại sao lại vứt đi?”
“Dán lại vào, dùng hết nó đi.”
Tôi khi 14 tuổi không thể tin vào mắt mình: “Mẹ, vứt vào thùng rác rồi dán lại sẽ bị nhiễm khuẩn!”
Mẹ cười lạnh: “Đâu ra cái thói tiểu thư đấy? Hồi xưa tao còn nhỏ chỉ có thể dùng vải thôi! Mua băng vệ sinh cho mày còn chưa đủ sao? Mày biết mỗi miếng bao nhiêu tiền không? Năm hào một miếng!”
“Vả lại, làm sao mà dễ nhiễm trùng thế được? Chỉ có những đứa con gái không đứng đắn mới bị bệnh phụ khoa!”
Tôi không tin nổi: “Mẹ, bỏ qua lần này được không, con đã dán một miếng mới rồi…”
Mẹ nhìn tôi một cái, đột nhiên lộ ra nụ cười.
Một nụ cười giống như lớp da cười nhưng thịt thì không.
Tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Giấc mơ đột nhiên bị đẩy nhanh.
Những ký ức méo mó lướt qua trước mắt tôi.
Tôi thấy băng vệ sinh trong cặp mình chỉ còn một miếng mỗi ngày.
Tiền tiêu vặt bị giảm, giá cả ở trường đắt đỏ, hai ngày tôi mới mua được một gói giấy. Tôi thấy băng vệ sinh dài 240mm sau một ngày dùng, máu thấm dần qua quần.
Tôi thậm chí nhớ lại, phát hiện ra rằng những ngày đó mẹ còn đặc biệt thay quần của tôi thành màu sáng.
Tôi thấy vào ngày máu ra nhiều nhất, hai gói giấy và một miếng băng vệ sinh không đủ để ngăn máu chảy.
Quần màu vàng nhạt vào ngày thể dục hôm đó, nhuộm thành một tấm bản đồ.
Tôi thấy mọi người, kể cả giáo viên thể dục, nhíu mày, bịt mũi chỉ trỏ vào tôi.
Tôi nghe thấy biệt danh mới “bản đồ đỏ” xuất hiện từ miệng ai đó, rồi lan truyền nhanh chóng.
Tôi thấy mình với những vệt nước mắt không biết bao nhiêu lần lặng lẽ trở về nhà, thấy mẹ vẫn với ánh mắt đáng sợ đó.
Bà hỏi tôi, có chịu thua không. Vẫn là chịu thua hay không.
Bà nói băng vệ sinh phải dùng hết mới thay, không học được thì bà giúp tôi học cho bằng được.
Dùng những lần bị xúc phạm ở trường, để dạy tôi học.
‘Tôi’ của 14 tuổi, ánh mắt tuyệt vọng bỗng nhiên nhìn vào mắt ‘tôi’ năm 18 tuổi. Tôi hét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh táo.