Trò Chơi Chân Thành
Mọi người trong giới đều biết, Tần Việt bao nuôi một cô gái, không những vậy còn bị khiếm thính.
Hắn nuông chiều hết mực, chỉ thiếu bước rước về làm vợ.
Ngày tôi khôi phục lại được thính giác, tôi kích động đi tìm hắn lại nghe thấy anh em của hắn cười vang nói:
"Vẫn là anh Tần biết cách chơi, cùng người ta lăn giường mà vẫn còn có thể gọi tên người con gái khác."
"Cô ấy cũng không nghe thấy. "
Tần Việt cười khẽ: "Khóc đến đáng thương, còn rất ngoan ngoãn."
Thế là tôi liền bỏ đi.
Ba năm sau, trong một bữa tiệc của giới thượng lưu, tôi bị Tần Việt bắt được.
"Làm loạn đủ rồi, lập tức theo anh trở về. "
Hắn bỗng nhiên đỏ mắt nói.
"Dư Dư. "
Chủ nhân trẻ tuổi của bữa tiệc thở dài, ủy khuất xin tôi một nụ hôn.
"Tình địch tìm tới cửa nhiều như vậy, em vẫn định không cho anh một danh phận sao?"