Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 1,2: Vừa gặp đã yêu.


1.

Tôi quen biết Tống Thận khi còn đang học đại học. Hôm đó tôi bị mất điện thoại ở cổng ra của ga tàu điện ngầm, không kịp suy nghĩ gì liền đuổi theo, mặc dù đang mang cao gót.

Kết quả là cả hai chân đều bị trẹo.

Nhìn thấy không thể đuổi kịp, hai chân lại đau kinh khủng, tôi không kiềm chế được dựa vào cây mà khóc.

Ngay sau đó, có người lướt qua vai tôi lao ra ngoài, dáng người cao gầy, mặc áo hoodie đen, chạy nhanh như một con báo săn mồi.

Một người khác đi đến mỉm cười đỡ tôi dậy: “Đừng khóc nữa, vừa rồi là lớp trưởng của chúng tôi, có cậu ấy ở đây, điện thoại của cậu sẽ không mất đâu.”

Tôi thấy phù hiệu và tên của cậu ấy, là từ trường cảnh sát bên cạnh, tên Trần Kỳ.

Chưa đầy một phút, chàng trai mặc áo hoodie màu đen quay lại, mang theo cả người và điện thoại, áp giải tên trộm trở lại.

“39 giây, Tống Thận, cậu chạy cự ly ngắn lại tăng tốc à?” Trần Kỳ liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn tên trộm: “Xem ra hôm nay cậu xui rồi, gặp phải người đứng đầu khoa chúng tôi, còn muốn chạy sao?”

Tên trộm cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên.

Chàng trai tên Tống Thận lười nói chuyện, trực tiếp đi tới đưa lại điện thoại cho tôi.

Tôi dựa vào cây đứng dậy, đưa tay ra nhận: “Cảm ơn.”

Mắt cá chân lại đau nhói, suýt ngã xuống đất.

May mắn là cậu ấy kịp thời kéo tôi một cái. Cánh tay mạnh mẽ có lực, tôi đổ người vào lòng cậu ấy.

Khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được mùi nước giặt thoang thoảng trên áo cậu ấy, cằm dường như còn chạm vào xương quai xanh đối phương.

Tống Thận nhanh chóng buông tay rồi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với tôi.

Trần Kỳ nhìn thấy liền nói: “Ồ, chắc là trẹo chân rồi phải không? Tống Thận, cậu không đưa cô ấy đến đồn cảnh sát sao?”

Tống Thận nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.

Trần Kỳ cười đùa, nhìn tôi: “Cậu không biết à, hôm nay cậu ấy đi cùng tôi đến chùa, vị đại sư nhất định muốn tặng cậu ấy một lá bùa.”

Tôi ngạc nhiên.

Tống Thận rõ ràng muốn ngăn anh ta, nhưng Trần Kỳ đã nói hết.

“Đại sư nói duyên lành của cậu ấy không nằm ở quá khứ, không nằm ở tương lai, mà ở hiện tại. Vừa ra ngoài thì gặp cô ngay, cô thấy có trùng hợp không?”

Tống Thận ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu anh ta im lặng.

Tôi nắm chặt điện thoại, tự nhiên có chút đỏ mặt.

Tên trộm có vẻ cũng bối rối, hỏi: “Vậy có cần đi đến đồn cảnh sát nữa không? Điện thoại đã trả lại rồi mà.”

Trần Kỳ lập tức bóp cổ kéo hắn ta đi, để lại một câu: “Tống Thận, cô gái này giao cho cậu chăm sóc rồi. Nhớ nhé, cả hai chân cô ấy đều bị trẹo đấy!”

Tôi xấu hổ vô cùng, nói: “Không sao, tôi có thể tự đi được.”

Vừa bước một bước mà đã đau đến nhăn mặt.

“Đừng cố quá.” Nghe thấy cậu ấy nói.

Sau đó toàn thân trở nên nhẹ bẫng, cậu ấy đã bế tôi lên. Tay tôi theo bản năng ôm lấy cổ cậu ấy, rồi lại nhanh chóng buông ra.

Đèn đường sáng rực, góc nghiêng tựa như nét vẽ của mực nước chầm chầm chảy xuống, chảy vào nơi cổ áo hoodie sâu không thể thấy.

Tôi lén nắm lấy ống tay áo cậu ấy. Tống Thận không có phản ứng gì, dường như không phát hiện ra.

Sau khi làm xong biên bản và quay về trường, Châu Huyên đã đứng đợi ở cổng, liên tục cảm ơn cậu ấy.

Tống Thận gật đầu, xoay người rời đi.

Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, hét lớn: “Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”

Bước chân cậu ấy khựng lại, nhưng không dừng lại, quay lưng về phía tôi, vẫy tay. Trên con phố vắng, đèn đường kéo dài bóng dáng cậu ấy.

Tôi bỗng nhớ đến câu nói đó.

Thiên sơn tôi đi một mình, không cần tiễn.

2.

Trường tổ chức hoạt động giao lưu với trường cảnh sát. Tôi chuẩn bị như thể chuẩn bị thi cuối kỳ, tô vẽ lý lịch cá nhân vô cùng dụng tâm, nhờ đó mà tôi được chọn.

Tôi nhìn quanh quất về phía đối diện, tiếc là không có Tống Thận.

Tâm trạng tôi lập tức trùng xuống, có mấy chàng trai mời tôi khiêu vũ, tôi đều từ chối.

Trung tâm sàn nhảy rất nhộn nhịp, chỉ có mình tôi là mơ màng. Nghe thấy ở cửa có người gọi: “Tống Thận? Tưởng cậu không đến chứ.”

Tôi đột ngột đứng dậy liền thấy Tống Thận đang nói chuyện với ai đó.

“Huấn luyện xong có thời gian rảnh, qua đây ký tên.”

Người đối diện cậu ấy chính là Trần Kỳ, Trần Kỳ nghe vậy liền cười: “Cậu nhóc này, thầy Lý muốn cậu đến để thay mặt thầy, cậu lại chỉ đi qua chứ không thực sự tham gia.”

Tống Thận không nói gì, ký xong định rời đi ngay.

Tôi vội vàng gọi: “Tống Thận.”

Cậu ấy quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi cố gắng nói: “Cậu có thể nhảy một điệu không?”

Trần Kỳ đã bắt đầu gọi: “Ồ, đây không phải là duyên trời định của Tống Thận sao?”

Tống Thận do dự gọi tên tôi: “Kỷ Hiểu Hiểu?”

Tôi nhanh chóng gật đầu: “Tôi, tôi hôm nay chưa nhảy điệu nào, cậu có thể…”

Cậu ấy im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi không biết nhảy.”

Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống.

Tôi đáp: “Được, được.”

Trần Kỳ nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm thông. Tôi cũng chỉ còn cách cố gắng nở nụ cười với cậu ấy.

Tống Thận mím môi, bỗng nói: “Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể mời cậu uống cà phê.”

Cầm trên tay cốc latte nóng, tôi vẫn cảm thấy như đang trong mơ.

Tống Thận vốn không nói nhiều, hôm nay dường như còn im lặng hơn, cả buổi đều không nói gì cả.

Buổi khiêu vũ trong sảnh giao lưu đã gần kết thúc, đã có vài người rời đi.  Xe buýt của trường đậu ngay bên cạnh, tài xế bước xuống h/út th/uốc như đang chờ đến thời gian.

Tống Thận hỏi: “Cậu về như thế nào?”

Tôi có chút thất vọng: “Có sắp xếp đi chung, phải điểm danh.”

Cậu ấy “ừ” một tiếng, nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải đi rồi.”

Không biết tại sao, tôi có cảm giác như cậu ấy đi rồi thì sẽ không quay lại nữa. Tôi nhanh miệng hơn suy nghĩ, gọi cậu ấy: “Tống Thận.”

Cậu ấy quay lại. Lông mày nhíu nhẹ, chờ tôi nói.

Tôi gần như vặn rách váy của mình, cố gắng tìm một cái cớ: “Tôi cần phải mang về một đối tượng phát triển sau buổi giao lưu này, cậu có thể giúp không?”

Không gian thoáng im lặng một thoáng.

Mãi sau Tống Thận mới nói: “Có thể tôi đang tự làm khổ mình, nhưng tôi nghĩ tôi cần nói rõ với cậu: nếu không có gì bất ngờ ngoài dự tính, tôi sẽ không yêu đương, cũng sẽ không kết hôn sinh con.”

Tôi đứng đơ ra tại chỗ.

Không biết bao lâu sau, lúc này tài xế đã hút xong đi/ếu th/uốc, gọi: “Có thể lên xe rồi!”

Tôi như bừng tỉnh, lúng túng nói: “Được, được. Cảm ơn cà phê của cậu, tạm biệt.”

Cậu ấy rũ mắt nhìn tôi, đáp: “Tạm biệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.