Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 44,45,46: Tống Thận, em yêu anh, yêu rất nhiều.


44.

Nhưng mọi chuyện lại không như ý.

Hôm đó Châu Huyên gửi cho tôi một đoạn video. Trong video, một cậu bé chao đảo sắp ngã, một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới đỡ.

Khoảnh khắc cậu bé rơi xuống, tay cậu va vào mũ của người đàn ông, làm lộ ra khuôn mặt của anh.

Tiếng nói trong video vẫn tiếp tục: “Nhanh chóng, chính xác, và quyết liệt cứu người, đây chính là anh hùng!”

Video này đã nhận được hơn mười vạn lượt thích, tôi không thể đoán được lượng xem sẽ cao thế nào, có bao nhiêu người đã nhìn thấy đoạn video này.

Trong phần bình luận đều là những lời khen ngợi, nhưng tôi lại cảm thấy tay chân lạnh ngắt, lồng n.g.ự.c như bị đè nén.

Đầu óc tôi tràn ngập những tưởng tượng hỗn loạn, tôi muốn gọi Tống Thận, nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng.

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất với một tiếng “cạch”.

Tống Thận từ phòng làm việc bước ra, nghe thấy âm thanh rồi nhìn về phía tôi, phát hiện ra điều bất thường.

Anh quỳ một gối xuống, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu? Em không khỏe chỗ nào sao?”

Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, ấm áp và tràn đầy sinh lực.

Video kết thúc rồi lại bắt đầu lặp lại, giọng nói phấn khích của người qua đường vang lên: “Ôi trời ơi, đứa bé sắp rơi xuống rồi…”

Tống Thận nhặt điện thoại lên, liếc nhìn một cái, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi: “Sẽ không sao đâu, tin anh, anh sẽ xử lý.”

Nói xong anh ấy đứng dậy, ra ban công gọi điện thoại.

Tôi đơ ngón tay, lặp đi lặp lại việc làm mới video.

Tống Thận quay lại, nắm lấy tay tôi, nói: “Hiểu Hiểu, đừng xem nữa, video sẽ được xóa bỏ thôi.”

Nước mắt như chắn ngang cổ họng, tôi không thể nói ra lời, chỉ có thể gỡ tay anh ra, cúi đầu, tiếp tục lướt ngón tay.

Làm mới, làm mới.

Không biết đã làm mới bao lâu, cuối cùng hiển thị “Video này đã bị xóa, vui lòng quay lại trang chủ để xem thêm các video hấp dẫn khác.”

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thận từ từ ôm lấy tôi từ phía sau, hoàn toàn bao bọc lấy tôi. Nhiệt độ cơ thể anh ấy, nhịp tim của anh ấy, hơi thở của anh ấy.

Tôi lại nghe thấy giọng anh đầy đau đớn: “Xin lỗi, Hiểu Hiểu.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh: “Đừng nói xin lỗi nữa Tống Thận.”

Liều mạng cứu người không phải lỗi của anh.

Ẩn danh làm nội gián cũng không phải lỗi của anh.

Anh là một người tốt, rất tốt, rất tốt.

Dù cả thế giới có phải nói xin lỗi, thì cũng không nên là anh.

Tôi quay lại, ôm lấy khuôn mặt anh ấy.

Ánh nắng chiếu vào, tôi nhìn thấy rất rõ, trên lông mi dài và cong của anh, có ánh nước.

45.

Ngày dự sinh đã gần kề, chúng tôi đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ lần cuối. Bác sĩ cười nói em bé rất khỏe mạnh, thêm rằng bé không thích cử động, chắc chắn sau này sẽ là người điềm tĩnh.

Tôi cũng cười: “Người điềm tĩnh tốt, giống ba, điềm tĩnh.”

Tống Thận lại có vẻ hơi tiếc nuối.

Bác sĩ đùa: “Sao vậy, không hài lòng à?”

Tống Thận cười nhẹ, chỉ nói: “Nếu giống vợ tôi thì tốt hơn.”

Bác sĩ cười, trêu: “Vậy thì hai người phải cố gắng thêm, sinh thêm vài đứa, chắc chắn sẽ có đứa giống mẹ.”

Anh thường không để ý đến những lời đùa như vậy, nhưng lúc này lại gật đầu nghiêm túc như tán thành: “Nếu vợ tôi đồng ý, thật sự có thể.”

Tôi hơi đỏ mặt, sau khi cảm ơn bác sĩ, tôi nắm tay Tống Thận đi ra ngoài. Anh đang cố gắng vượt qua rào cản tâm lý, sau khi tôi mang thai, không cho tôi lái xe nữa.

Xe hòa vào làn đường chính, dừng lại ở đèn đỏ.

Tôi quay đầu nhìn anh.

Thời gian dường như rất ưu ái người đàn ông, rõ ràng anh lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng vẫn trẻ trung và đẹp trai như khi tôi mới gặp anh.

Tống Thận nhận ra ánh mắt của tôi, không biểu lộ cảm xúc: “Sao vậy?”

Tôi cười tươi: “Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không?”

Anh cực kỳ phối hợp: “Không thể, anh đã có gia đình rồi.”

Chỉ là cuộc đối thoại đơn giản, nhưng tôi không thể nhịn cười, dựa vào ghế, cảm thấy toàn thân ấm áp.

Nếu Châu Huyên ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ giận dữ nói: “Kỷ Hiểu Hiểu, cậu có quá phải dễ dỗ rồi không?”

Nhưng không còn cách nào khác, Tống Thận chỉ cần nói điều gì đó, tôi đều rất vui.

Dường như tôi sinh ra là để yêu anh ấy.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe tiếp tục di chuyển. Phía trước dường như có tai nạn giao thông, hai chiếc xe sát nhau, tài xế đang đứng trên vỉa hè hút thuốc.

Có lẽ đang chờ cảnh sát?

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ tay về phía bên phải: “Có thể rẽ phải không? Con đường đó cũng đi được…”

Biến cố xảy ra ngay lúc này.

Tiếng s.ú.n.g vang lên, tôi chưa kịp phản ứng, thì kính chắn gió phía trước đã vỡ tan.

Tống Thận sắc mặt lạnh lùng, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, gân xanh nổi lên.

Anh quay đầu nói: “Ngồi yên”, ngay sau đó xe rẽ gấp, động cơ gầm rú.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai người tài xế vừa nãy h/út thu/ốc, không biết từ khi nào đã bỏ thu/ốc, cầm s/úng trong tay.

Đây là khu phố đông dân, vậy mà có người dám nổ s/úng.

Xung quanh là tiếng la hét, đám đông chạy tán loạn, có thể nghe thấy ai đó khóc lóc: “Alo, cảnh sát phải không, ở đây có người nổ sú/ng!”

Không biết tại sao, tôi rất chắc chắn rằng hai người này nhắm vào Tống Thận.

Toàn thân tôi run lên, lấy điện thoại ra, gọi cho chú Viên.

Tút… tút… tút…

Chỉ vài giây, nhưng dài như cả thế kỷ.

Thấy một trong hai người leo lên xe, chiếc xe tưởng chừng bị móp méo nghiêm trọng lập tức khởi động, theo đuổi chúng tôi.

Người còn lại đứng yên tại chỗ, nhắm mắt, giơ s.ú.n.g lên.

Cuối cùng, giọng nói của chú Viên vang lên: “Alo, Hiểu Hiểu à?”

Điện thoại đã rơi xuống.

Tôi lao tới ôm lấy Tống Thận.

Bang…

Viên đạn xuyên qua lưng tôi, cơn đau ào đến như thác lũ, bụng tôi có cảm giác rơi xuống không thể diễn tả, tôi thở dốc.

Cảm giác đau nhức bao phủ mọi thứ, tôi muốn nhắm mắt nhưng không thể, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, tim tôi lúc nóng, lúc lại trở nên lạnh lẽo.

Tống Thận ôm chặt tôi, tôi thấy cổ anh có máu. Tôi cố gắng nhìn anh, may mắn thay, trên người anh không có vết thương, chỉ là m.á.u của tôi.

Anh dùng áo buộc vết thương trên vai tôi, tôi chưa bao giờ thấy anh hoảng loạn như vậy, tay anh run rẩy.

Máu không ngừng chảy, thấm vào đầu ngón tay anh.

46.

Lại có tiếng động cơ xe gầm rú, sau đó đuôi xe bị đâm, cả chiếc xe trượt về phía trước, phát ra tiếng ma sát cực kỳ khó chịu.

Những cú va chạm liên tiếp, như muốn đ.â.m chúng tôi đến chết.

Tống Thận đưa tay sờ mặt tôi, giọng khàn khàn: “Hiểu Hiểu, chờ anh trở lại, nhất định phải chờ anh.”

Anh buông tay tôi ra, biểu cảm trong chốc lát trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, anh rút một kh/ẩu s/úng từ sau lưng rồi mở cửa xe.

Tôi ngả người trên ghế phụ lái, cảm giác đau nhói từ lưng lan khắp cơ thể, như thể có một con d.a.o đang m/ổ x/ẻ tôi, từ trên xuống dưới, tựa như bị lă/ng tr/ì.

Tiếng sú/ng vang lên, thế giới dường như im lặng.

Sau đó là tiếng còi cảnh sát hú vang.

Trong chiếc điện thoại rơi trên đất, chú Viên vẫn đang hỏi liên tục: “Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu? Các cháu làm sao? Xảy ra chuyện gì?”

Tôi không còn sức để trả lời.

Cả người lạnh buốt, bụng ngày càng đau, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng.

Không nhìn thấy gì nữa, tôi lạnh quá…

Khi tỉnh lại, tôi đang ở trên xe cứu thương.

Miệng và mũi tôi được đeo mặt nạ oxy, Tống Thận toàn thân đầy má/u quỳ bên cạnh tôi, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khuôn mặt trắng bệch.

May mắn, trông anh ấy không sao.

Tôi chớp mắt nhưng không thể nói chuyện, cơ thể đau đớn như thể xương cốt bị nghi/ền ná/t từng inch.

“Đừng ch ết, Hiểu Hiểu, cầu xin em, đừng ch ết.” Anh run rẩy áp má lên mặt tôi.

Cảm thấy một chút ấm áp trên má, tôi cố nhìn.

Đó là nước mắt của Tống Thận. Rơi trên mặt tôi, nhưng chẳng kháv nào rơi vào tim tôi.

Cơn đau từ lưng và bụng đột nhiên trở nên không đáng kể nữa, tôi run rẩy cố nhấc tay lên, muốn nói với anh đừng khóc.

Nhưng không thể nhấc lên, cũng không thể nói.

Trời ơi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy, vậy cũng không được sao?

Tôi mệt quá, lạnh quá, không muốn, tôi không muốn nhắm mắt, cho tôi nói chuyện với anh ấy…

Âm thanh thiết bị phát ra tiếng kêu sắc bén, bác sĩ và y tá lập tức vây quanh.

Tống Thận liên tục nói bên tai tôi: “Đừng ngủ, Hiểu Hiểu, đừng ngủ.”

Tôi cố lắc đầu, ngón tay cuối cùng cũng chạm vào má anh ấy.

Anh run rẩy đặt ngón tay tôi lên mặt mình, giọng cũng run.

“Em đừng ngủ, anh kể em nghe một câu chuyện nhé? Có lần ông chủ nghi ngờ trong chúng tôi có nội gián, ném chúng tôi vào núi sâu để tự sinh tự diệt. Lúc đó, anh bị đạn lạc b.ắ.n trúng chân, đêm khuya có sói ngửi thấy mùi m.á.u đến, anh không chạy được, đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Trong ảo giác, anh nghe thấy tiếng khóc của em. Anh nghĩ em vẫn đang đợi anh, nên đã b.ắ.n con sói bằng viên đạn cuối cùng, từng chút một bò trở lại đường lộ.”

Anh nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Hiểu Hiểu, đừng rời xa anh. Em đi rồi, anh cũng không sống nổi nữa.”

Cơn đau từ từ mất đi cảm giác, tôi đưa tay lau nước mắt cho anh.

Mỗi khi mở miệng m áu lại trào ra, không biết anh có nghe thấy không.

“Đừng khóc, Tống Thận. Kiếp sau, em sẽ lại tìm anh.”

Cơn ho dữ dội tôi thở hổn hển, ánh mắt từ từ mất tiêu cự.

Tống Thận ôm chặt lấy tôi, khóc như một đứa trẻ, đau đớn đến tan nát cõi lòng.

Bóng tối tràn đến, bao phủ tất cả.

Mọi cảm giác dần mất đi.

Trong không gian mơ hồ, tôi trở lại mùa thu năm 18 tuổi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy cậu bé lạnh lùng đó che ô, đi xa trong cơn mưa thu rỉ rả.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, cậu ấy bước đi ngược lại.

Cuộc đời này dài nhưng cũng ngắn ngủi, tôi may mắn được gặp cậu, cùng cậu trải qua ngày tháng, cũng coi như là may mắn.

Đã từng có một người, tôi yêu cậu ấy hơn cả mạng sống.

Tôi cầu xin Phật cho cậu ấy được bình an, dù có phải đổi lấy bằng mạng sống của tôi.

Giao dịch này, tôi không hề thấy lỗ.

Tống Thận, em yêu anh, yêu rất nhiều.

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.