GIANG THÂM

Chương 12


Giang Thâm im lặng: “Đều là anh em cùng nhau gây dựng sự nghiệp.”

 

A Yến tỏ vẻ đau thương thở dài: “Người ta hay nói thương nhân trọng lợi, chẳng lẽ lỡ cãi nhau một lần là không thể làm anh em được nữa hay sao?”

 

“Không phải.” Giang Thâm cười: “Là hướng đi của mỗi người khác nhau. Nếu công ty xảy ra hỗn loạn, xảy ra vấn đề thì anh còn phải kéo bọn họ xuống nước ấy chứ.”

 

A Yến cảm thấy lý do này rất buồn cười: “Bộ anh là xã hội đen sao? Vậy là bọn anh không qua lại nữa?”

 

“Tốt nhất là không nên qua lại.”

 

Cô thực sự không hiểu được logic của Giang Thâm, khoanh tay lẩm bẩm: “Sao anh không đáng tin cậy như vậy chứ, à mà anh kéo anh em của mình xuống như thế, liệu anh có kéo bạn gái anh xuống cùng không đấy?”

 

Sắc mặt Giang Thâm trở nên căng thẳng: “Sẽ không.”

 

A Yến mỉm cười ngồi trên đùi Giang Thâm, ôm cổ hắn, mềm mại làm nũng: “Anh trai à, anh yêu em như vậy sao?”

 

Hai tai Giang Thâm đỏ lên, nghiêm túc thu gọn hình ảnh A Yến vào trong mắt, bàn tay sờ đầu cô, lặp lại: “Anh vĩnh viễn sẽ không kéo A Yến cùng xuống nước.”

 

A Yến đột nhiên nảy ra ý tưởng, ghé sát vào người hắn: “Lỡ như, ý em là, lỡ như em gặp chuyện xui xẻo…”

 

Giang Thâm nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy sẽ không qua lại nữa.”

 

Đây là lần đầu tiên A Yến tức giận nhất từ khi bọn họ yêu nhau tới nay.

 

Cô nhéo cánh tay Giang Thâm, tức giận mắng: “Đồ cứng đầu nhà anh, cũng không phải chuyện sống c.h.ế.t gì mà anh cứ phải đoạn tuyệt quan hệ với em sao?”

 

Giang Thâm bị mắng đến mức sửng sốt, hắn khẽ nhếch khóe môi muốn hôn cô nhưng lại bị A Yến tức giận né tránh, tiếp tục mắng: “Anh càng đoạn tuyệt quan hệ với em thì em càng dính lấy anh đó! Trừ khi anh không còn yêu em nữa.”

 

Giang Thâm bị cô chọc cười: “Chỉ cần nói câu này là được?”

 

“Nhưng tiền đề là em phải tin anh đã…” A Yến nắm lấy vành tai Giang Thâm, chưa hết giận cắn một cái: “Anh trai yêu em như vậy, trong mắt đều là yêu đương, làm sao có thể nói câu đó được chứ?”

 

Giang Thâm không nói gì, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp chung của bốn người.

 

Bức ảnh đó lẳng lặng nằm trên bàn.

 

Bắt đầu từ bên trái là: Giang Thâm, Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng còn đang học đại học.

 

10.

 

Tôi được Nguyệt Nguyệt mang về từ đồn cảnh sát giao thông.

 

Bởi vì tôi đột nhiên ngồi phịch ở ven đường suốt nửa giờ đồng hồ giữa ánh đèn xanh đỏ của cột đèn giao thông, giống như một kẻ ngốc, không nhúc nhích tí gì.

 

Nguyệt Nguyệt ở bên ngoài xin lỗi cảnh sát giao thông xong, sau đó mới lên xe.

 

“A Yến, rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao vậy!” Cô ấy thắt dây an toàn cho tôi: “Giang Thâm lại đến thao túng tâm lý cậu đó à?”

 

Trên mặt tôi còn in dấu bùn đất, cả người bẩn thỉu, giống như bị người ta rút hết sức lực, dựa vào cửa sổ kính: “Anh họ cậu, có biết người của học viện cảnh sát không?”

 

“Có quen biết đấy, làm sao vậy?”

 

“Giúp tớ hỏi thăm về Giang Thâm một chút đi.”

 

Trong gương chiếu hậu, mặt tôi trắng bệch cả đi.

 

Bàn tay Nguyệt Nguyệt đang thắt dây an toàn chợt dừng lại, tựa hồ cũng ý thức được cái gì, sắc mặt thay đổi.

 

“Được…”

 

Lúc này đây, là anh họ Nguyệt Nguyệt đích thân gọi điện thoại tới cho tôi, anh ấy biết tôi và Giang Thâm có quan hệ vô cùng đặc biệt.

 

Câu đầu tiên chính là: “Đừng hỏi nữa.”

 

Tôi nắm chặt di động, cơn đau đầu ập đến: “Là không có tin tức hay là đừng hỏi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.