Trần phi khóc lóc trở về, Giang Ngọc Cẩn đau lòng cho ả, tự nhiên sẽ không tha cho ta.
Hắn đích thân cùng Trần phi đến, còn ta bị đè xuống đất, tiều tụy, thảm hại không chịu nổi.
Hắn không thấy tay ta đầy máu, chỉ lạnh lùng nói: “Liên nhi hảo tâm đến thăm ngươi, ngươi lại muốn hại nàng ấy. Thẩm Khanh Khanh, từ khi nào ngươi trở nên độc ác như vậy?”
Ta cười khẩy: “Các ngươi vốn giỏi đổi trắng thay đen, tội danh phản quốc ta cũng đã gánh, còn sợ gì nữa?”
Giang Ngọc Cẩn nhíu mày, giận dữ nói: “Ngươi quả nhiên vẫn không biết hối cải, không trừng phạt là không được.”
Roi đầu tiên giáng xuống, thân thể yếu ớt của ta không chịu nổi, ngã vật xuống đất, xiêm y mỏng manh rách một đường, in hằn vết máu.
Ta nghiến răng không chịu phát ra tiếng kêu nào, cố gắng chống tay bò dậy, chạm vào vết thương lở loét trên tay, lại đau đớn ngã xuống.
Roi quất rất dứt khoát, không hề dây dưa, mỗi chỗ roi rơi xuống đều là nỗi đau đớn bị xé toạc, sau đó trở nên nóng rát, từ một chỗ lan ra thành một mảng.
Khi Giang Ngọc Cẩn ra lệnh dừng lại, ta đã co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân, run rẩy không ngừng, không thể cử động.
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, không nhìn rõ nét mặt của Giang Ngọc Cẩn, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn: “Hoàng hậu, bây giờ ngươi vẫn không chịu nhận tội sao?”
“Hoàng thượng muốn thần thiếp nhận tội gì?” Ta nuốt ngược m.á.u nóng trào lên cổ họng.
“Thẩm Khanh Khanh.” hắn ngồi xổm xuống, nâng mặt ta lên.
Ta có chút hoảng hốt, bất ngờ thay, ta lại thấy một tia thương xót trên khuôn mặt hắn.
“Chỉ cần ngươi nhận tội Thẩm gia phản quốc, giúp trẫm giải quyết lũ nghịch tặc này. Trẫm sẽ đối xử với ngươi như trước, ngươi sẽ mãi là Hoàng hậu của trẫm.”
À, thì ra là vậy.
“Hoàng thượng vì đối phó với Thẩm gia, còn phải hạ mình diễn trò trước mặt ta, thật là vất vả.”
Lời chế giễu của ta khiến hắn lập tức lạnh mặt, vẻ dịu dàng giả tạo biến mất, hắn không muốn chạm vào ta chút nào.
Ta nằm liệt dưới đất, nhìn thấy trên mặt Trần phi hiện lên vẻ đắc ý như trả được mối thù lớn, ôm lấy cánh tay Giang Ngọc Cẩn, nũng nịu dỗ dành hắn.
Sắc mặt Giang Ngọc Cẩn mới dịu lại, ta quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.
Trần phi lại cười nói: “Hoàng thượng, nếu trong lòng Hoàng hậu nương nương coi trọng Thẩm gia hơn, Hoàng thượng sao không ra tay từ người nhà họ Thẩm?”
Tim ta đập thình thịch, quả nhiên, Giang Ngọc Cẩn trầm ngâm nói: “Ái phi nói thật có lý.”