“Đừng! Thẩm Khanh Khanh! Mau dừng tay!” Ánh mắt hắn kinh hãi, tựa hồ cái c.h.ế.t của ta là nỗi sợ lớn nhất.
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Giang Ngọc Cẩn, vĩnh biệt.”
Không chút do dự, ta dùng lưỡi d.a.o giấu trong tay áo cắt đứt sợi dây.
“Khanh Khanh!”
Tiếng hí ngựa thê lương cùng tiếng gào tuyệt vọng não nề vang lên, Giang Ngọc Cẩn ngã ngựa, chẳng màng long bào lấm bụi, cuống cuồng lao về phía thành lâu.
Ta không buồn ngoái đầu, để thân thể rơi tự do, gió rít bên tai, hòa cùng tiếng kinh hô của người đời.
Trong đầu, tiếng cảnh báo chợt vang lên, xa lạ như đi tới từ cõi mộng.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị sinh mệnh của ký chủ đang sụt giảm nhanh chóng.”
Hệ thống? Ngươi đã trở lại sao? Từ khi nhiệm vụ hoàn thành, ta cự tuyệt rời khỏi thế giới này, ngươi liền biến mất.
Giờ đây, phải chăng vì ta sắp lìa đời?
“Ký chủ, phát hiện sinh mệnh của ngài đang nguy cấp, ngài có cần tôi trợ giúp?”
“Hệ thống, ta không muốn ở lại đây nữa, khi ta c.h.ế.t đi, có thể trở về thế giới cũ không?”
“Ký chủ, ngay bây giờ, ngài có chắc chắn muốn rời khỏi thế giới này không? Nếu ngài lựa chọn rời đi, hệ thống sẽ đưa ngài đi trong vòng nửa tháng.”
“Phải.” Lần này, ta sẽ không do dự nữa.
Khoảnh khắc ta trút hơi thở cuối cùng, linh hồn liền thoát khỏi thân xác.
Ta nằm đó, dưới thân là vũng m.á.u loang rộng, dù thương tích đầy mình, nhưng ta nào còn cảm thấy đau đớn.
Giang Ngọc Cẩn mắt đỏ ngầu, đẩy đám đông xông tới, hắn đứng trước t.h.i t.h.ể ta, ánh mắt đờ đẫn, chợt phun ra một ngụm máu.
Hắn đẩy cung nhân đang đỡ mình ra, một lúc sau mới chậm rãi ngồi xuống, đưa tay muốn vén tóc trên mặt ta, nhưng rồi lại dừng lại.
Ta cứ ngỡ hắn sẽ ôm t.h.i t.h.ể ta mà thống khổ hối hận, dù không khóc cũng phải nhỏ vài giọt nước mắt cho có lệ, hoặc là mắng nhiếc ta vài câu, nhưng chờ mãi, Giang Ngọc Cẩn lại im lặng bỏ đi.
Mọi người nhìn nhau, nhất là đám thị vệ ở cửa thành, không biết phải làm sao, Hoàng hậu c.h.ế.t ở đây, Hoàng thượng không hạ lệnh, ai dám tự ý thu liệm thi thể.
Ta cứ phơi thây dưới nắng hè, cho đến khi m.á.u chảy khô, in trên mặt đất một vết hằn đỏ tươi xấu xí.
Còn Giang Ngọc Cẩn? Hắn trở về cung, như không có chuyện gì mà lên triều, phê tấu chương, dùng bữa, đọc sách, nhưng hắn không còn muốn nghe đến cái tên Thẩm Khanh Khanh nữa.
Có triều thần tâu xin xử lý t.h.i t.h.ể ta, Giang Ngọc Cẩn nổi trận lôi đình, một cước đạp ngã kẻ ấy.
Có cung nhân lén bàn tán chuyện ta phơi thây nơi tường thành, không may bị Giang Ngọc Cẩn nghe thấy, lập tức bị ban chết, ném xác nơi loạn táng cương.
Ngay cả sủng phi là Trần phi chỉ vô tình nhắc đến tên ta, cũng bị Giang Ngọc Cẩn tát một cái, phạt cấm túc trong cung.
Hắn hạ lệnh niêm phong Chiêu Dương điện của ta, nhưng đêm khuya thanh vắng, lại lảng vảng trước cửa cung mà không vào.
Ta mơ hồ hiểu được nỗi lòng rối bời của hắn, ta c.h.ế.t như vậy, hắn vĩnh viễn mang nợ ta, rằng trong lòng hắn có lỗi.
Ta đã phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến hắn không thể đường hoàng trừ khử Thẩm gia, ngược lại dân gian lời ra tiếng vào, đều là những lời nghi ngờ hắn, hiển nhiên hắn lại hận ta.
Ta muốn cái c.h.ế.t của mình trở thành cái gai trong lòng hắn, muốn hắn nhớ đến ta liền như hóc xương nơi cổ họng, ăn không ngon mà ngủ cũng không