Hoàng hậu đã bị treo trên tường thành ba ngày rồi.

Chương 12


Giang Ngọc Cẩn có chút say rồi, hơi men đã nhuộm đỏ gương mặt, nhưng chén rượu trên tay hắn vẫn chưa ngừng được đầy vơi.

Cung nhân đều run rẩy hầu hạ, họ nhìn nhau, không ai dám đến khuyên, dạo gần đây tính tình Giang Ngọc Cẩn thất thường khó đoán, vì giữ mạng, ai nấy đều như đi trên băng mỏng.

“Tiểu An Tử.”

Giang Ngọc Cẩn bỗng vịn án kỷ muốn đứng dậy, An công công vội vàng bước tới đỡ hắn.

“Cái hộp gấm đâu? Hộp gấm của trẫm đâu?”

Hắn mở tủ trước cửa sổ, lục lọi khắp nơi, mở mấy ngăn kéo cũng không thấy, có chút bực bội: “Hộp gấm của trẫm đâu? Hả? Đi đâu rồi?”

“Hoàng thượng tìm có phải là cái này không?”

An công công từ nhỏ đã hầu hạ Giang Ngọc Cẩn, quả nhiên hiểu ý hắn.

Giang Ngọc Cẩn thấy hộp gấm, lông mày giãn ra, nhưng thứ trong hộp lại khiến ta có chút ngạc nhiên.

Không phải bảo vật gì, mà là chiếc vòng tay hắn tự mình đeo cho ta đêm ta gả cho hắn.

“Khanh Khanh, đây là di vật của mẫu phi, từ nhỏ đã luôn bên cạnh ta. Hôm nay là ngày đại hôn, ta tặng cho nàng, mong chúng ta bên nhau trọn đời trọn kiếp đến đầu bạc răng long.”

Biết được giá trị của chiếc vòng ấy, ta luôn nâng niu gìn giữ, mang bên mình, cho đến đêm lục soát cung, khi ta bị binh lính áp giải quỳ dưới chân hắn, chiếc vòng ngọc đã vỡ thành từng mảnh.

Giờ đây, ngọc vỡ được khảm vàng, phục chế lại thành chiếc vòng hoành chỉnh, cẩn thận cất trong hộp này.

“Tiểu An Tử, ngươi đưa cho Hoàng hậu, nói với nàng, trẫm không truy cứu tội thông đồng với địch nữa, cũng tha cho Thẩm gia, rồi bảo nàng đến gặp trẫm.”

An công công nhận lấy hộp gấm, nhưng vẫn quỳ không dám nhúc nhích.

“Mau đi đi? Quỳ ở đó làm gì?”

Thấy hắn không nhúc nhích, Giang Ngọc Cẩn nóng nảy đập bàn, rút kiếm định g.i.ế.c người.

“Nô tài, nô tài…”

Cung nhân quỳ đầy đất, ai nấy mồ hôi lạnh toát, run lẩy bẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.