1
Tôi hồi hộp đến mức lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
Tân ảnh đế Bùi Giác đang ở phía sau lưng, đứng cách tôi năm mét.
Chỉ cần tôi quay người lại, sẽ đụng ngay vào anh.
Phó đạo diễn nói: “Thầy Bùi, đoạn tiếp theo là cảnh anh gặp lại người yêu cũ, anh cần thể hiện sự nhớ nhung và luyến tiếc.”
Bùi Giác khẽ nhếch môi cười nhạt.
“Nhớ nhung?”
Phó đạo diễn: “Anh thấy không hợp lý à?”
“Đã là bạn gái cũ rồi, còn gì để nhớ nhung nữa.”
Giọng nói của anh vẫn như xưa, phóng khoáng tự do.
Năm mười tám tuổi, anh đã dùng giọng nói này, lúc nhẹ lúc nặng để gọi tôi…
“Tuế Tuế.”
Cuộc thảo luận phía sau vẫn tiếp tục.
Phó đạo diễn nói gì đó, tôi không nghe rõ.
Nhưng giọng nói nhàn nhạt của Bùi Giác lại truyền vào tai tôi một cách rất rõ ràng:
“Người yêu cũ của tôi à? Tôi đã quên từ lâu rồi, tôi không có thói quen quay đầu ăn cỏ cũ đâu.”
Ồ.
Với tư cách là cỏ cũ, tôi cũng không định nhận lại anh.
Quay phim xong, ai về nấy, cũng tốt thôi.
Đang nghĩ vậy, đồng nghiệp đột nhiên gọi tôi rất to:
“Tuế Tuế, cậu đã tìm thấy đạo cụ chưa?”
2
Phía sau bỗng im lặng.
Tôi ôm đạo cụ, vội vã chạy đi.
Bùi Giác không đuổi theo.
Có lẽ anh không nghe thấy.
Hoặc nghe thấy nhưng không quan tâm.
Khi bố trí phim trường, tôi nói với đồng nghiệp: “Lần sau gọi tôi là Tiểu Trình nhé, đừng gọi là Tuế Tuế nữa.”
“Sao vậy? Tuế Tuế nghe hay hơn mà.”
“Tiểu Trình nghe chuyên nghiệp hơn.”
Đồng nghiệp cười ha ha, tin lý do này.
Đây là bộ phim đầu tiên tôi làm trợ lý đạo diễn.
Trước khi gia nhập, tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.
Anh là con nhà giàu, có nhiều mối quan hệ, diễn xuất lại rất giỏi, hai mươi lăm tuổi đã đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất.
Tôi thì không may, là người yêu đầu tiên của anh.
Tôi đã do dự không biết có nên nhận vị trí này hay không.
Cuối cùng, vì không muốn bỏ lỡ cơ hội việc làm tốt, nên tôi vẫn nhận.
Tôi thề trong lòng, nhất định không được để anh phát hiện ra mình.
Nếu không, tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Bởi vì bảy năm trước, chúng tôi chia tay một cách rất tệ hại.
Trong thư tôi viết:
“Tôi đã sớm biết anh là con nhà giàu. Tiếp cận anh chỉ để kiếm tin tức về gia đình anh mà thôi, thực ra tôi chẳng thích tên côn đồ nào cả, tôi thích những chàng trai lịch lãm. Đừng gặp nhau nữa, tạm biệt.”
Càng văn vẻ bao nhiêu, tôi càng bỏ đi một cách thảm hại bấy nhiêu.
Không biết khi đọc bức thư đó, Bùi Giác có cảm giác gì không.
Nhưng anh là người có thù nhất định phải báo.
Nếu bị anh phát hiện, sự nghiệp của tôi có thể bị đóng băng.
Đồng nghiệp nói: “Bùi Giác ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV, gen di truyền quá mạnh mẽ.”
Nhắc đến gen di truyền thì đừng quên cha mẹ Bùi Giác là ai. Những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng một thời, dù có lỡ ra đời cũng đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều rồi.
“Tôi thích phong cách của Bùi Giác lắm! Thanh lịch tao nhã, ôi trời, hồi còn đi học anh ấy chắc chắn là học sinh ưu tú rồi!”
Tôi suýt nghẹn thở.
Bùi Giác? Học sinh ưu tú?
Sai bét rồi.
Không những không phải học sinh ưu tú, anh còn là tên côn đồ khiến mọi người sợ hãi tránh xa.
Tôi không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp anh.
Anh vừa đánh nhau xong, mình mẩy đầy vết bầm tím.
Trời mưa tầm tã, người qua lại vội vã nhưng anh lại ngồi bệt bên đường như người ch//ết, không nhúc nhích.
Cho đến khi tôi lại gần, anh mới ngẩng mặt lên:
“Cút.”
Giọng nói lúc đó của anh, giống như một con ch//ó dữ điên cuồng, hầm hầm như sắp xé x//ác tôi ra.
Nhưng tôi không đi.
Tôi run run đưa chiếc ô nhỏ có họa tiết hoa che trên đầu anh.
Đó là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.
Tôi lắc đầu, xua tan ký ức cũ khỏi tâm trí.
Sau khi dựng cảnh xong, có thời gian nghỉ ngơi.
Phim trường quá ồn ào, tôi trốn ra khu cầu thang.
Vừa đẩy cửa, mùi khói thuốc lá đã xộc vào mũi.
Bùi Giác đứng trong bóng tối, trên đầu ngón tay nhấp nháy một điểm đỏ rực.
Anh nhướng đôi mi mỏng, nhìn tôi.
Giống y như ngày xưa.
3
Cầu thang rất tối, rất yên tĩnh.
“… Xin lỗi, tôi đã làm phiền anh rồi.” Tôi cúi đầu bước đi.
Nhưng Bùi Giác gọi tôi lại: “Cô đang làm công việc gì?”
“Trợ lý đạo diễn.”
“Mới tốt nghiệp à?”
“Ừm.”
“Mới ra trường đã làm trợ lý cho đạo diễn Trương, cô rất giỏi đấy.”
“Cảm ơn thầy Bạch.”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, lười biếng nói: “Tôi cũng bằng tuổi cô, sao cô lại gọi tôi là thầy?”
“Cả phó đạo diễn cũng gọi anh một tiếng là thầy, ông ấy bốn mươi ba rồi.”
“Vậy thì gọi tôi thêm lần nữa đi.”
Tôi: ?
Tôi cứng đầu cứng cổ: “Thầy Bạch.”
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ, nhưng dường như Bùi Giác đang nhếch môi?
Nhưng đó là một nụ cười không hề có cảm xúc, lạnh lẽo.
Lòng tôi bỗng dưng thấy sợ hãi.
Nhưng tôi vẫn còn hy vọng, chắc chắn anh sẽ không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Từ một cô bé gầy gò, vàng vọt, tôi đã trở thành một cô gái xinh đẹp được nhiều người khen ngợi.
Ngay cả người nhà cũng suýt không nhận ra tôi, huống hồ là trong tình trạng thiếu ánh sáng thế này.
“Thầy Bạch, thầy nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
“Đợi đã.” Một lần nữa anh gọi tôi lại.
“Cô tên gì?”
Bùi Giác đột nhiên hỏi.
4
“Trình Tuế Nghi. Tôi tên là Trình Tuế Nghi.”
“Cô có dùng tên khác không?”
“Không.”
Bùi Giác im lặng.
Toàn thân tôi bỗng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Trước đây tôi tên là Trình Á Nam, sau đó tôi đổi tên.
Anh đã từng lừa tôi, bây giờ tôi lừa lại anh một lần, coi như hòa nhau.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, tôi đã nhặt được Bùi Giác ở góc đường.
Anh nói mình không có nơi nào để đi, cũng không có người thân.
Tôi đã tin anh.
Tôi nghĩ anh cũng giống như tôi, chỉ là một đứa trẻ nghèo khó không ai cần.
Lúc nhỏ, vì tôi là con gái nên mẹ tôi rất ghét tôi.
Sau khi bà ly dị với bố, cả hai đều lập gia đình mới.
Và họ đều có thêm con trai.
Cả hai đều không cần tôi, tôi bị gửi tới nuôi trong tầng hầm nhà dì.
Từ nhỏ tôi đã rất ngoan ngoãn.
Vì ngoan ngoãn thì ít ra vẫn còn có cơm ăn.
Tôi và Bùi Giác là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Anh hút thuốc, đánh nhau, không làm điều gì tốt cả.
Tôi thì nhút nhát, yên tĩnh, ngoài việc học hành thì không biết gì khác.
Năm lớp 11, tôi và Bùi Giác cùng lớp.
Tôi ngồi hàng đầu, anh ngồi hàng cuối.
Không ai biết gia đình anh làm gì, thậm chí còn có tin đồn rằng anh không có cha mẹ, không có nhà cửa.
Chúng tôi như những người xa lạ ở trường.
Nhưng không ai biết, mỗi tối đến, Bùi Giác sẽ gõ cửa sổ tầng hầm nhà tôi.
Tôi dọn ra một góc nhỏ để anh trải chiếu ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi gia đình dì tôi thức dậy, anh sẽ rời đi sớm, như thể chưa từng xuất hiện.
Bùi Giác thường bỏ học, cũng thường bị thương.
Mỗi lần như vậy, tôi sẽ băng bó vết thương cho anh.
Anh nói: “Trình Á Nam, có thể nhẹ tay một chút không?”
“Gọi tôi là Tuế Tuế đi.”
“Ồ, bạn học Tuế Tuế.”
“Tuế Tuế là biệt danh của tôi, do bà ngoại quá cố đặt.”
“So với Trình Á Nam, tôi thích cái tên này hơn.”
Vì Bùi Giác thường đến trải chiếu ngủ, nên tôi vô tình cảm thấy anh còn khốn khổ hơn cả tôi.
Ngoài ra, tôi còn có một ảo tưởng…
Khi tôi quên mang sách đến lớp, bị cô giáo hỏi tội, Bùi Giác sẽ đi từ hàng cuối lên hàng đầu, ném quyển sách của mình lên bàn tôi.
Khi tôi bị bạn học lớp khác bắt nạt, không biết phải tranh luận thế nào vì quá tủi thân, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi, nói rằng tôi được anh bảo vệ.
Tôi nhầm tưởng chúng tôi đang đồng cảm lẫn nhau.
Cho đến sau này, tôi mới nhận ra, thực ra không hề có chuyện đó.
Bùi Giác là con nhà giàu, gia đình có nhiều bất động sản, siêu xe.
Chỉ một đôi giày của anh cũng đủ mua quần áo cho tôi cả một mùa.
Anh chỉ đơn giản là muốn dùng tôi để chọc tức gia đình mình mà thôi.
Tôi phát hiện ra điều đó vào lúc nào nhỉ?
Ừm, có lẽ là vào ngày Tô Chu Nhiên xuất hiện.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang.
Khi quay trở lại phim trường, một ly trà sữa được đưa vào tay tôi.
Đồng nghiệp nói: “Tô Chu Nhiên lại đến thăm trường quay, cô ấy mua trà sữa cho mọi người đấy. Nhanh đến xem nào! Nữ thần xinh đẹp giàu có và ảnh đế đứng cạnh nhau, thật xứng đôi!”
Tôi nhìn về phía không xa.
Tô Chu Nhiên đang làm nũng.
Bùi Giác nghiêng đầu, kiên nhẫn lắng nghe.
Tôi cũng như mọi người, không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp ấy.
Đột nhiên.
Dường như có linh cảm gì đó.
Bùi Giác nhìn về phía tôi.