Báo Ứng Của Lời Thề

Chương 2


2

Gần đây, tôi dự định sẽ chấm dứt hoàn toàn với Dương Thanh Thanh.

Bởi vì Tống Thính Linh đã mang thai, chúng tôi sẽ sớm kết hôn.

Tất cả những thứ hỗn loạn và trầm luân này cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi không muốn kết thúc tất cả qua màn hình, cho nên đã hẹn gặp Dương Thanh Thanh lần cuối.

Khi nghe tôi nói muốn kết hôn, biểu cảm của Dương Thanh Thanh không thay đổi, mà thay vào đó là mở một chai rượu, rồi hết chai này đến chai khác.

Tôi vốn chỉ định nói rõ ràng rồi rời đi, nhưng Dương Thanh Thanh đã uống quá nhiều, tôi kéo cô ta lảo đảo đi thuê phòng, sa vào cuộc trầm luân cuối cùng.

Đèn trong phòng tối quá, cho đến khi mồ hôi nhễ nhại, tôi mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một màu đen kịt.

Tống Thính Linh gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi nhíu mày, nhìn Dương Thanh Thanh ngủ say dưới thân.

Tôi nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, Tống Thính Linh khóc nức nở một tiếng, nghe làm cho người ta đau lòng cực kỳ.

Tôi vội vã lấy quần áo, mong muốn được ngay lập tức đến bên cạnh em ấy, mà quên mất khoảng cách giữa chúng tôi là một ngàn cây số.

Dương Thanh Thanh bị động tĩnh của tôi đánh thức, mơ màng nắm lấy góc áo của tôi, trước khi cô ta kịp nói gì, tôi đã bịt chặt miệng cô ta lại.

Tống Thính Linh ở đầu dây bên kia khóc nấc tủi thân, từng tiếng một tố khổ: “Em mơ thấy anh ngoại tình, em mơ thấy anh lên giường với người phụ nữ khác.”

Tim tôi thắt lại, thoáng qua một chút hoảng loạn, sau đó mỉm cười: “Vì chuyện đó mà khóc sao?”

Phụ nữ mang thai rất hay đa nghi, tôi gần như có thể tưởng tượng ra Tống Thính Linh đang mạnh tay đập gối trước mặt.

Tống Thính Linh ừm một tiếng, khóc rất dữ dội.

Tôi nghe thấy mà đau lòng, vô thức dịu giọng: “Đừng khóc nữa, bây giờ anh sẽ mua vé đến bên em.”

Dương Thanh Thanh bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tống Thính Linh không đồng ý, cảm xúc dịu đi nhiều: “Đừng, anh vừa tốt nghiệp, sau này có thể không gặp lại các bạn cùng lớp, anh cứ tụ tập vui vẻ với họ đi, đừng vội về.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, vừa định nói gì đó, thì Dương Thanh Thanh đã đứng dậy cởi bỏ quần áo tôi vừa mặc xong.

Sống mũi cao thẳng của cô ta cọ vào chóp mũi tôi, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, nuốt nước bọt, ra hiệu cho cô ta đừng làm loạn.

Cô ta ngược lại càng thích thú, cả người bám lấy tôi, hôn từ cổ tôi dần dần đi xuống.

Tôi run rẩy khó chịu.

Sự im lặng kéo dài khiến Tống Thính Linh nghi ngờ, em ấy hỏi: “Sao anh không nói gì?”

Tôi ôm lấy eo Dương Thanh Thanh, giọng kìm nén: “Mai anh sẽ đến gặp em, đừng khóc nữa, mau ngủ đi.”

Đầu dây bên kia, em ấy hít mũi, vui vẻ cười thành tiếng.

Còn ở phía này, Dương Thanh Thanh mê mệt cười không thành tiếng, nắm lấy tay tôi, đắc ý.

Tôi cúp điện thoại, áp đảo Dương Thanh Thanh lên tấm ga giường trắng phía sau.

Trên mặt cô ta lập tức nở nụ cười, lộ ra vẻ tinh nghịch: “Trình Duyên, anh thật sự là một người phức tạp.”

Tôi hiểu ý, khóe miệng từ từ nhếch lên: “Chẳng phải em cũng thế sao?”

Dương Thanh Thanh hơi nheo mắt, ánh mắt quyến rũ lộ ra vài phần gợi cảm: “Tối nay anh có thể chia cho em một chút tình cảm anh dành cho chị ấy được không?”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Dương Thanh Thanh, cô ấy là vợ chưa cưới của anh.”

Nói quá rõ ràng, Dương Thanh Thanh sau đó không nói gì thêm, chỉ cười cười, tiếp tục lấy lòng tôi.

Trước đây tôi thực sự rất tò mò một người như Dương Thanh Thanh sẽ yêu ai, vì tôi thấy cô ta đối với ai cũng sành sỏi, dường như không có ai có thể lọt vào trái tim cô ta.

Tôi luôn nghĩ cô ta không có tình cảm gì với tôi, chỉ là hai tâm hồn bẩn thỉu hòa làm một mà thôi, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cô ta thích tôi, nếu không thì làm sao giải thích được sự quyến luyến và ghen tuông thất thố của cô ta vào lúc này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.