Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt nghiêm nghị, thanh kiếm trong lòng bàn tay bay lên trên, phát ra nhiều tia kiếm, xác chim rơi xuống đất như mưa.
“A Manh.” Hắn gọi tên ta.
Ta bàng hoàng tỉnh lại, chỉ thấy hắn ngã về phía sau và rơi thẳng xuống vùng biển tối tăm vô tận.
Biển vô độ nuốt chửng tất cả linh hồn trên thế giới, cho dù có là Thiên tôn Đại phật, cũng không bao giờ có thể sống sót.
Ta vội ôm lấy hắn, gió biển khô rát, thổi má ta đỏ bừng.
Hắn để ta ôm, trong đôi mắt đen không hề có chút sợ hãi, thậm chí còn thấp giọng nói: “Ta còn tưởng rằng nàng không hề quan tâm đến ta.”
Phải tốn rất nhiều công sức mới kéo được hắn, ta thì thở hổn hển vì kiệt sức, hắn thì lại rất bình tĩnh, vén áo choàng lên ngồi bên cạnh ta, lặng lẽ nhìn ánh trăng trên đầu.
Ta tiếc nuối nói: “Thời gian đã trôi qua, thật đáng tiếc, nếu không phải huynh trượt chân rơi xuống vực thì đáng lẽ huynh đã có thể thoát ra ngoài rồi.”
Hắn bình tĩnh hỏi: “Thật sao?”
Cuối cùng, lại nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc.”
7.
Lần đó là do hắn cố ý ngã xuống.
Hắn từng vì ta nguyện cả đời ở lại bí cảnh.
Hắn nói thích tính tình của ta, hắn nói hắn yêu ta.
Hắn nói rằng dù có tìm khắp đất trời này cũng sẽ không tìm ra A Manh thứ hai.
Khi lần nguyệt thực tiếp theo đến, ba trăm năm sau, cuối cùng hắn cũng tìm được cách phá bỏ lời nguyền đối với ta và hỏi ta có muốn rời đi cùng hắn hay không.
Phương pháp này thực sự khá tàn nhẫn, ta phải quỳ trong Sám linh quật chịu nóng lạnh tra tấn trong chín ngày, chờ đến khi Mộc Thiền thoát xác, sinh ra Kim Sí, để nó xâm nhập vào cơ thể để phá bỏ lời nguyền cho ta.
Suốt chín ngày, hắn quỳ bên cạnh, ở bên ta, không rời không bỏ, hắn cũng chịu đựng nỗi đau mà ta phải trải qua, cái đói, cái lạnh thấu xương và cái nóng đến mức có thể nướng chín một con người.
Khoảnh khắc Kim Sí nhập vào cơ thể, ta ngã xuống đất, cơ thể khẽ run lên vì đau đớn.
Hắn nắm lấy tay ta, cổ họng giật giật, ta nhìn thấy trong mắt hắn sự áy náy nặng nề, “A Manh…”
Ta cười toe toét nói: “Thì ra đây chính là không nỡ…”
Bởi vì không nỡ, hắn nguyện vì ta từ bỏ tất cả lưu lại nơi này.
Bởi vì không nỡ, ta nguyện vì hắn rời đi nơi mà mình sinh ra và lớn lên, đánh vỡ đời đời kiếp kiếp, ngàn vạn năm tộc quy, theo hắn đi đến nơi mình chưa từng đến.
Ta cùng hắn đi ra bí cảnh, tại thời điểm tình nồng ý mật, cùng hắn khắc tên lên Tam Sinh Thạch.
Khi đó, ta cũng không biết hắn là Thiên Đế.
Ta không hề biết rằng phu quân mình, người mà ta yêu sâu sắc, đã uống vong tình đan để quên đi Thiếu Kỳ trước khi rơi vào bí cảnh.
Vong tình đan, quên đi tình ái, bây giờ hắn đã nhớ lại tình yêu với Thiếu Kỳ, lại quên ta.
Sau đó, trong mắt hắn, ta chỉ còn là người có khuôn mặt giống Thiếu Kỳ mà thôi.
Hắn từng nói rằng hắn thích tính khí của ta, nhưng sau này hắn lại ghét nhất tính khí của ta, bởi vì mỗi nụ cười, mỗi lời nói và mỗi hành động của ta đều khác với Thiếu Kỳ của hắn.
8.
“Ta không biết việc này.”
Thiên Đế vừa nói ra, tất cả tiên nhân đều bắt đầu bàn tán.
“Ta không quan tâm ngươi đã giở trò gì với Tam Sinh Thạch.” Thiếu Kỳ chĩa mũi kiếm vào cổ họng ta, giọng lạnh lùng, “Phá bỏ khế ước hoặc chết.”
Việc ký khế ước cần có sự đồng ý của cả hai bên và việc phá bỏ cũng vậy.
Đột nhiên, một cục màu trắng từ trong góc nhảy lên, hung hãn lao về phía Thiếu Kỳ.
Là Tiểu Bạch.
Khi nó nhìn thấy Thiếu Kỳ chĩa kiếm vào ta, đã lo lắng và lao ra ngoài.
Thiếu Kỳ cau mày, giơ tay lên hất bay Tiểu Bạch, nó nặng nề ngã xuống đất.
Nó loạng choạng, cố gắng đứng dậy nhưng lại trông đặc biệt buồn cười vì nó chỉ có ba chân.
Thiếu Kỳ muốn chém cho nó thêm một nhát kiếm, ta nắm chặt tay dưới tay áo, hét lớn: “Ta là thiên hậu, thượng thần nếu giết ta, sợ sẽ phải chịu một lần Huyền Hỏa đốt người, Thiên Lôi trừng phạt.”
Thiếu Kỳ liền nổi giận, “Nói như vậy, ngươi không bằng lòng?”
Ta cười cười, “Thiên hậu tôn quý đến mức nào, dưới gầm trời này chỉ sợ không có cô gái nào không mơ ước. Sao có thể nói buông, liền buông được.”
Thiên Đế nói: “Ta không biết ngươi hóa ra lại ham hư vinh như vậy.”
Ta cụp mắt xuống, nụ cười vẫn không thay đổi: “Đó là vì ngày xưa Thiên Đế không hiểu ta mà thôi.”
Thiếu Kỳ vừa mới tỉnh lại, còn yếu, Thiên Đế sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu Thiên phạt, liền hạ thấp thái độ hỏi ta làm sao mới đồng ý.
Tất cả tiên nhân đều đang nhìn ta, Vân Miểu cũng đang nhìn ta.
Ta cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ta muốn tiên dược mà người đã lấy được từ đầm lầy dưới Địa phủ.”
Đó là tiên dược mà Vân Miểu nói có thể tái tạo các chi bị cắt đứt.
Thiên Đế tựa hồ cũng không ngờ rằng yêu cầu của ta lại đơn giản như vậy, ánh mắt rơi vào ngón tay bị đứt lìa của ta, sau khi nhìn một lúc, trầm giọng nói: “Được.”
Trở lại Thiên Cung, ta vội vã trở về Cung Vân Vận với số tiên dược nhận được từ Thiên Đế.
Vân Miểu đi theo ta nói: “Ta vốn tưởng rằng với bản tính tham danh lợi của ngươi, ngươi nhất định sẽ bám lấy địa vị Thiên Hậu không buông, khiến Thiếu Kỳ vĩnh viễn thấp hơn ngươi.”
Ta gật đầu: “Ta thực sự có ý này.”
“Vậy tại sao ngươi không làm như vậy?”