01.
Đứng trong đại sảnh ồn ào của trò chơi, tôi có hơi choáng ngợp.
Một màn hình điện tử khổng lồ được đặt ở giữa sảnh.
Rất nhiều phó bản kinh dị và tên của những người tham gia liên tục xuất hiện trên bảng.
Rõ ràng là tôi chưa từng đến đây, nhưng trong lòng lại cứ có một cảm giác kỳ lạ.
“Em gái nhìn hơi lạ mặt nhỉ.” Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước tới.
Hắn mỉm cười nhìn tôi: “Lần đầu tới à?”
Tôi gật đầu.
“Vậy em gặp tôi là may đó, tôi qua được năm phó bản rồi.”
Dường như hắn cho rằng tôi là người mới, lần đầu tiên tham gia trò chơi kinh dị.
Thật ra tôi vừa thoát khỏi phó bản SS cơ.
Nhưng vậy cũng được, tôi khựng lại, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ.
“Anh Vương, sao tôi lại ở đây? Anh có thể nói cho tôi biết cái trò chơi kinh dị này là thế nào không?”
Hắn rất hưởng thụ vẻ mặt đó của tôi, nhướn mày:
“Là tiền bối, tôi rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc cho những người chơi mới như em. Cơ mà, có nhiều chuyện cũng phải nhảy qua nhảy lại trên lằn ranh sinh tử nhiều lần mới biết được. Cũng đâu thể nào nói dễ vậy được, đúng không?”
Tôi khó xử: “Tôi không có thông tin gì để trao đổi hết.”
“Dễ thôi,” Hắn đột nhiên đưa tay về phía tôi.
Trong lòng tôi cảnh giác, chỉ cần hắn làm gì quá đáng, tôi nhất định sẽ dùng kỹ thuật chiến đấu mà Cố Mặc Trì dạy tôi, cho anh ta một bài học.
Ai ngờ, hắn chỉ quơ quơ hai ngón tay: “Hai ngàn.”
“Hai nghìn gì cơ?”
Hắn vui vẻ nói: “Nhân dân tệ, WeChat hay quẹt thẻ, tùy em, tôi được hết.”
“…”
Thấy tôi im lặng, anh thành khẩn nói:
“Ngại đắt à? Giá khởi điểm của mấy tin này ở chỗ người khác phải trên dưới ba ngàn lận đó, giá này là giá lương tâm của tôi rồi.”
Tôi lại không thấy đắt. Mấy việc liên quan đến nguy hiểm tính mạng mà có thể dùng tiền để giải quyết, thì cũng coi như là chuyện vui rồi.”
Tôi chỉ không ngờ đã bước vào game kinh dị rồi mà tiền còn được hoan nghênh như vậy.
Tôi há miệng, đang định nói.
Thì đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử lạnh lùng đếm ngược.
“Ba, hai…”
Đầu óc tôi choáng váng, gần như mất thăng bằng.
Anh Vương kéo tôi một cái.
Hình như tôi nghe hắn loáng thoáng nói: “Cái trò chơi chết tiệt.”
Giây tiếp theo, trước mắt tôi chợt lóe lên, mọi âm thanh trong đại sảnh đều biến mất theo.
Tôi đã trở về nhà mình.
Trên tay cầm một mảnh giấy.
Đó là thứ cuối cùng anh Vương nhét vào tay tôi.
02
Mấy chữ trong giấy là ID WeChat của anh Vương.
Tôi thêm bạn hắn.
Bên kia đồng ý ngay lập tức.
Hắn nói: “Hé lô cô em, tôi biết em sẽ add tôi mà.”
Tôi: “Anh biết những gì?”
Hắn: “Một số quy tắc bất thành văn của trò chơi kinh dị, còn cả cẩm nang qua cửa một vài phó bản nữa.”
Tôi: “Làm sao để tôi biết mấy tin anh nói là thật được?”
Hắn nói: “Tôi có lương tâm đó. Suy cho cùng thì hiếm người còn lương tâm như tô lắm.”
Tôi: “…”
Thấy tôi hồi lâu không lên tiếng, đối phương tựa hồ có chút đứng ngồi không yên.
“Một ngàn tám cũng được. Cô em xinh đẹp lương thiện kia ơi, tin tôi đi, mấy tin này hoàn toàn là thật mà. Tôi sắp hết tiền ăn rồi.”
Càng nói càng giống mấy tên lừa đảo hơn.
Hắn: “Không tin à? Vậy để tôi giới thiệu ngắn gọn về trò chơi kinh dị này cho cô em nhé.”
“Trò chơi kinh dị tương đương với một thế giới song song khác, nó có quy tắc vận hành riêng, người bước vào trò chơi kinh dị nhất định phải có một nguyện vọng mãnh liệt nào đó, còn phải gần chết nữa.”
Người sắp chết?
Tôi cau mày, năm nào kiểm tra sức khoẻ tôi cũng siêu ổn hết.
Không biết có phải lời nói của người nọ khiến tôi bị tác động tâm lý hay không, ngoài cửa sổ trời đang nắng chói chang, mà tay chân tôi thì lạnh ngắt.
Tôi chuyển cho hắn ta hai ngàn tệ.
Hắn nói: “Cảm ơn kim chủ nhó.”
Trong hơn một tiếng đồng hồ sau, hắn phổ cập cho tôi rất nhiều luật lệ của thế giới game kinh dị, và cả vài tiểu xảo để vượt ải.
Có những điều tôi biết, cũng có những cái tôi không biết.
Nhưng tôi có thể chắc rằng những gì anh Vương nói đều là thật.
Mấy lời Cố Mặc Trì hù doạ tôi lúc trước.
Cũng không phải giả.
Theo lời anh Vương nói, lần đầu tiên tôi cảm nhận được rõ ràng Cố Mặc Trì đúng là boss một trò chơi kinh dị, vừa khủng bố lại vừa tàn bạo.
Tôi type rất nhanh: “Có người chơi nào có thể trực tiếp vào phó bản kinh dị từ thế giới thực không?”
“Không thể nào.” Hắn ta trả lời nhanh chóng.
“Sảnh trò chơi giống như một trạm trung chuyển, chỉ khi tiến vào đại sảnh mới có thể được bố trí đi vào phó bản kinh dị. Việc ra vào phó bản, cần có mặt ở sảnh trò chơi để trung chuyển.”
Tôi mím môi.
Mấy lần trước tôi toàn truyền tống trực tiếp từ nhà vào.
Nhưng lần này, sao tôi lại xuất hiện ở đại sảnh?
Suy nghĩ một hồi, tôi lại hỏi: “Liệu quái vật trong game kinh dị có đến thế giới thực được không?”
Lần này đối phương hiển nhiên trầm mặc một lúc lâu.
Hắn: “Lần đầu tiên có người hỏi câu này.”
“Nếu họ đến, thế giới của tụi mình sẽ khổ lắm đó.”
Vậy Cố Mặc Trì đã đến thế giới bằng cách nào?
Ánh mắt tôi dừng lại nơi bức ảnh của tôi và anh trên tủ tivi phòng khách.
Anh chàng đẹp trai trong ảnh ôm tôi vào lòng, ánh mắt đầy dịu dàng cưng chiều.
Nếu tôi không tự trải nghiệm thế giới kinh dị đó.
Thì ai có thể ngờ rằng anh ấy chính là đại boss lớn mạnh ngoan cường trong game chứ?
“Cơ mà, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng bước ra thế giới thật.” Đối phương lại nhắn tới: “Tôi còn nghe một tin đồn.”
“Nghe nói năng lực của thế giới kinh dị càng ngày càng mạnh, ngoài hiện thực có xu hướng bị ảnh hưởng. Giờ mấy tay to trên bảng xếp hạng đang bàn xem phải làm thế nào để tiêu diệt hoàn toàn đại boss kinh dị đấy.”
Cái gì!
Họ định tiêu diệt Cố Mặc Trì?
Lòng tôi chấn động không thôi, cảm giác lúc mới đặt chân vào trò chơi kinh dị cũng không mạnh như lúc này.
Hắn nói: “Mấy vị tay to nghi ngờ rằng đại boss trong game ngày càng hung bạo, ra tay giết người chơi bừa bãi là để tích lũy năng lực. Một ngày nào đó hắn ta có thể vượt qua kết giới, đi đến thế giới thực.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại.
Anh ấy nói: “Nhưng đại boss khó giết lắm, trong phó bản có vô số phân thân của hắn. Nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt được boss, phải tìm ra chân thân, điểm yếu của hắn. Cơ mà mấy chuyện này là chuyện mấy tay to cần suy nghĩ thôi.”
“Mấy người như mình á, cố gắng sống qua càng nhiều phó bản càng tốt là được rồi. Sau này nếu có tin gì muốn biết, cứ tới tìm tôi ha. Khách hàng cũ được giảm giá á.”
3
Có gì đó không đúng.
Kể từ khi rời khỏi sảnh trò chơi, hình dáng Cố Mặc Trì dần trở nên mơ hồ trong đầu tôi.
Tôi phải không ngừng xem lại những bức ảnh chụp cùng anh để nhớ cho kỹ.
Chiều hôm ấy, âm thanh điện tử lạnh lùng lại vang lên bên tai tôi.
Đã hết bảy ngày.
Tôi sắp phải tham gia phó bản kinh dị mới.
…
“Chào mừng người chơi tiến vào phó bản [Ngôi nhà búp bê]
Nhiệm vụ: Né tránh sự tấn công của quái vật, tìm kiếm manh mối lối ra, thành công thoát khỏi phó bản.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp SS.
Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng——”
Lại một phó bản cấp SS.
Mở mắt ra lần nữa, là bóng tối bao trùm, giơ tay không thấy được năm ngón.
Tôi thậm chí còn hoài nghi rằng mình chưa từng mở mắt.
Ngập ngừng bước thử một bước.
Tôi trượt chân, vấp phải thứ gì đó rồi ngã xuống đất.
May có tấm thảm lông trên sàn, mặt tôi đập lên tấm thảm, xung quanh chỉ còn hơi thở của chính mình.
Tôi sờ thử, thứ khiến tôi vấp ngã dường như là một… con búp bê?
Phó bản này tên Ngôi nhà búp bê.
Vậy đây có lẽ là một manh mối.
Tôi bình tĩnh lại.
Cẩn thận sờ soạng hình dáng con búp bê, là một con búp bê hình người.
Dài khoảng 50cm.
Được chế tác rất tinh xảo, dù làn da không sống động như người thật, nhưng rất mịn màng.
Qua một lát nữa, tôi đã hiểu được khái quát tình hình của mình lúc này.
Tôi bị nhốt trong một căn phòng.
Không có cửa sổ, không có đèn.
Cửa ra vào bị khóa.
Không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, cũng khó mà tìm được công cụ mở khoá.
Thứ duy nhất tôi có là con búp bê trong tay.
Lúc bị bóng tối bao trùm, con người hay có mấy tưởng tượng kỳ quái.
Tôi không biết có phải ảo giác không.
Tôi cứ có cảm giác con búp bê này đang nhìn tôi.
Tất cả là lỗi của Cố Mặc Trì, cứ bắt tôi xem một đống phim kinh dị búp bê sống lại.
Bình tĩnh!
Phó bản mới bắt đầu thường sẽ có nhiệm vụ cho người chơi làm quen.
Không có vụ vừa vào đã bị tàn sát đâu.
Tôi tự an ủi mình như thế, nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn không ít.
Lục lọi một hồi, cũng tìm được một hộp diêm trong góc phòng.
Ánh lửa yếu ớt loé lên, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được xung quanh, ít nhất là giơ tay cũng đếm được năm ngón.
Đúng lúc tôi đang định thở phào nhẹ nhõm, thì bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Của con búp bê trong phòng.
Đôi đồng tử đen tuyền được ngọn lửa chiếu sáng, có ảo giác như trở nên sống động.
Con búp bê cứ nhìn tôi.
Không nhúc nhích.
Nhưng tôi luôn cảm thấy khóe miệng nó đang cử động.
Tôi giật mình, đứng dậy lùi về sau mấy bước.
Que diêm vụt tắt.
Tầm mắt lại tối đen, yên tĩnh.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng trái tim nhảy lên thình thịch trong lồng ngực liên tục nhắc nhở, rằng những gì tôi vừa nhìn thấy không phải là ảo giác!
Khi tôi chuẩn bị thắp que diêm thứ hai.
Cốc cốc cốc.