Thiên Sương Bí Cảnh

Chương 1


1.

Khi cùng sư huynh đi lịch luyện, ta vô ý lạc vào một bí cảnh.

Lại còn là loại không đứng đắn.

Bắt buộc phải có sự tiếp xúc thân mật mới có thể ra ngoài được.

Ta nhìn vị sư huynh thanh cao lạnh lùng, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Sư huynh, chúng ta thân mật một chút nhé?”

Sợ huynh ấy không đồng ý, ta vội nói thêm: “Chỉ thân mật một chút thôi!”

Sư huynh trong bộ bạch y trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng:

“Chắc chắn còn cách khác để ra ngoài.”

Linh thể của bí cảnh lên tiếng:

“Có thì có, ngươi chỉ cần đột phá lên Hóa Thần kỳ là được.”

“Xem cảnh giới hiện tại của ngươi, cũng chỉ cần khoảng trăm năm nữa thôi.”

Sư huynh không đổi sắc mặt, ngồi xuống đất: “Tiểu Kiều, sư huynh sẽ cố gắng đột phá sớm.”

Ta suýt quỳ xuống trước mặt huynh ấy: “Sư huynh, với tu vi hiện tại của ta, e rằng không sống được đến lúc đó đâu.”

Sư huynh im lặng một lúc, ánh mắt rơi xuống người ta.

Ta cởi áo ngoài, hơi lo lắng tiến lại gần huynh ấy: “Sư huynh, ta biết huynh một lòng hướng đạo, chưa từng sa ngã vào tình ái. Huynh cứ xem ta như người giả vậy.”

Sư huynh cứng người, nắm lấy tay ta khi ta định cởi áo ngoài của huynh ấy.

Ta càng thêm lo lắng: “Sư huynh, huynh yên tâm, ta sẽ không bắt huynh chịu trách nhiệm đâu.”

“Huynh làm ơn cứu lấy cô sư muội đáng yêu, thiện lương và xinh đẹp này đi.”

Đôi mày nhíu chặt của sư huynh hơi giãn ra.

Ta thử gạt tay huynh ấy ra, lấy hết can đảm tiến đến gần môi huynh và hôn nhẹ.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy.

Nhưng môi lại mềm mại và ấm áp đến thế.

Ánh mắt sư huynh dừng lại trên người ta.

Huynh ấy hé môi, như muốn nói điều gì đó.

Ta không để huynh ấy nói, nuốt hết tất cả vào trong bụng.

Hồi lâu sau, ta nhìn sư huynh và khẽ nói: “Sư huynh, huynh nhắm mắt lại đi.”

Hàng mi sư huynh khẽ run, cuối cùng lại thật sự nghe lời nhắm mắt lại.

Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, ngẩn người.

Không trách được cứ mười tiểu sư muội thì đã bảy cô thích sư huynh.

Thật là một gương mặt thanh tú vô song như băng tuyết.

2.

Sau khi xong việc, linh thể của bí cảnh đã giữ lời hứa thả chúng ta ra ngoài.

Ngay trước khi bước ra khỏi bí cảnh, nó đột nhiên nghịch ngợm nói với ta: “Ngươi có thể chọn xóa ký ức của một trong hai người các ngươi đó nha.”

Ta không cần suy nghĩ: “Xóa ký ức của ta đi.”

Sư huynh thoáng có vẻ ngạc nhiên.

Ta chân thành nói: “Sư huynh, trong lòng huynh chỉ có đại đạo, chắc hẳn chuyện này đối với huynh chỉ như mây trôi qua mắt thôi đúng không.”

“Nhưng ta tu tâm chưa thành, nếu nhớ chuyện này chắc chắn sẽ sinh tâm ma, sau này làm sao tu đạo được nữa.”

Vì vậy khi ra khỏi bí cảnh, thế giới của ta lại trở về bình thường.

Thấy sư huynh nhìn ta, ánh mắt có vẻ phức tạp.

Ta nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, có chuyện gì sao?”

Sư huynh im lặng hồi lâu mới nói: “Không có gì.”

Ta liền cười cười, “Vậy chúng ta tiếp tục đi lịch luyện nơi khác thôi.”

“Bí cảnh này thật sự thu hoạch được rất nhiều.”

Ánh mắt sư huynh lại trở nên kỳ lạ.

Ta nhíu mày, ta đâu có nói gì kỳ lạ đâu.

Trong bí cảnh ta tìm được vài cây linh thảo thượng phẩm, chẳng lẽ không tính là thu hoạch được nhiều sao?

Vừa đi được vài bước, ta nghi hoặc nói: “Vừa rồi trong bí cảnh ta cũng không bị thương gì cả.”

“Vậy sao lưng với … lại đau thế này.”

Sư huynh dừng bước: “… Nghiêm trọng không?”

Ta xoa xoa lưng: “Cũng không sao.”

Sư huynh im lặng một lúc, không nói gì thêm.

3.

Nhưng kể từ ngày đó, sư huynh bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ.

Lần này xuống núi vốn là để ta đột phá Trúc Cơ kết Đan, sư huynh hộ đạo cho ta.

Vì vậy trên đường đi ta thường không tránh khỏi phải giao đấu với yêu quái để rèn luyện, tìm kiếm đột phá.

Sư huynh thường ngày chỉ đứng nhìn bên cạnh, nếu không đến nỗi chết thì huynh ấy sẽ không ra tay.

Nhiều lúc ta chiến đấu với yêu quái ba trăm hiệp, toàn thân đẫm máu.

Quay đầu lại thấy sư huynh đứng bên cạnh, áo trắng như tuyết, lạnh lùng tựa trăng sáng.

Ta tức giận quay lại chém thêm vài nhát vào xác yêu quái.

Nhưng để tu vi vững chắc, khổ cực này cũng phải chịu thôi.

Gần đây sư huynh lại không biết nổi cơn gì.

Ta mới chỉ đánh với yêu quái được hai chiêu, vừa mới rút kiếm ra.

Huynh ấy đã vung một pháp quyết tiêu diệt yêu quái trong nháy mắt.

Ta đứng nguyên tại chỗ, rút kiếm nhìn quanh hoang mang.

Sư huynh quay mặt đi: “Yêu quái này mạnh hơn ngươi.”

Chẳng phải nói điều hiển nhiên sao.

Nếu yếu hơn ta thì ta còn rèn luyện gì nữa.

Nhưng ta biết nói gì đây, ta chỉ đành chân thành: “Đa tạ sư huynh.”

Sư huynh khẽ chớp mi mắt: “Không sao.”

Nhưng khi chuyện này xảy ra lần thứ tám.

Ta nhìn thanh kiếm đã lâu không dính máu.

Hơi im lặng.

Ánh mắt sư huynh lướt qua ta, dường như có chút mong đợi.

Sư huynh, huynh mong đợi gì vậy?

Huynh không nghĩ là ta còn phải cảm ơn huynh chứ?

Sư huynh, tỉnh táo lại đi.

Coi như ta cầu xin huynh vậy.

Thấy ánh mắt sư huynh vẫn đặt trên người mình, cuối cùng ta đành cắn răng mở lời: “Sư huynh, trong Thiên Sương Bí Cảnh, có phải ta vô ý đắc tội với huynh chăng?”

Thiên Sương Bí Cảnh chính là bí cảnh không chính đáng kia.

Sư huynh lại không biết nhớ tới điều gì, sắc mặt hơi đổi, giữa hai lông mày chợt dâng lên vẻ không tự nhiên, ánh mắt rơi vào khoảng không bên cạnh: “Chưa… từng.”

“Sao lại hỏi vậy?”

Ta chỉ mũi kiếm vào xác yêu quái, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Đã chưa từng, sao gần đây sư huynh lại ngăn cản việc tu luyện của ta?”

Sư huynh trầm ngâm một lúc, mới cúi mắt xuống: “…Là lỗi của ta.”

Không phải, sư huynh, sao huynh nói nghe có vẻ ủy khuất vậy.

Huynh ủy khuất cái gì chứ!

Hôm nay, cũng là một ngày không hiểu nổi đàn ông.

4.

Nhưng sự kỳ lạ của sư huynh không chỉ dừng lại ở đó.

Bình thường sư huynh ít nói, trên đường rèn luyện thường chỉ có mỗi tiếng của ta.

Thế nhưng gần đây.

Sư huynh bắt đầu thỉnh thoảng đáp lại những lời vụn vặt của ta.

Nhưng cách huynh ấy đáp lại thì.

Có thể nói là ông nói gà bà nói vịt.

Câu trên ta nói “Hôm nay nắng to thế này, yêu quái đều trốn hết rồi.”

Câu dưới huynh ấy đáp “Ừm, mùa xuân rất đẹp.”

Khiến ta im bặt.

Sư huynh, huynh có muốn suy nghĩ lại trước khi nói gì đó không.

Chuyện này lặp lại nhiều lần, chứng hay nói của ta kỳ diệu tự động khỏi hẳn.

Thế là cả đường không ai nói gì.

Sư huynh ngược lại kỳ lạ, hỏi ta: “Sao gần đây Kiều Kiều không nói gì vậy?”

…Huynh đoán xem.

Nhưng ta vẫn không dám để sư huynh đoán, chỉ nói: “Sợ nói nhiều làm sư huynh chán ghét.”

Nào ngờ khuôn mặt thanh tú đoan chính của sư huynh, lại nở một nụ cười nhạt: “Không đâu.”

Trong khoảnh khắc đó, như thể giữa băng tuyết mùa đông, lặng lẽ mọc lên một mầm xanh.

Băng giá cũng phải nứt ra nhường đường.

Ta hồi lâu không hoàn hồn.

Nhưng khi hoàn hồn lại, ta bắt đầu kinh ngạc.

Sư huynh lại cười.

Quái dị, quá quái dị.

Ở trong môn phái, chuyện chó cười sư huynh cũng không cười luôn là điều không ai nghi ngờ trong lòng mọi người.

Vậy nên, sư huynh, có phải trong Thiên Sương Bí Cảnh huynh đã dính phải thứ gì bẩn thỉu không?

5.

Sư huynh vừa cười, thế giới đảo lộn.

Ta sợ hãi tìm một cái cớ vội vàng kết thúc việc rèn luyện, đầy cảnh giác cùng sư huynh trở về môn phái.

Sư huynh có vẻ hơi nghi hoặc.

Nhưng ta không nói.

Cho đến khi về tới môn phái gặp sư phụ, lòng ta mới định lại được.

Ta lén lút mách với sư phụ sau lưng sư huynh, kể hết những chỗ kỳ lạ của huynh ấy.

Nhưng nói được một lúc, sắc mặt sư phụ cũng trở nên kỳ lạ.

Sư phụ đánh giá ta từ trên xuống dưới, nhíu mày rồi lại nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Không phải, sư phụ, là sư huynh có vấn đề, đâu phải ta có vấn đề, người nhìn ta như vậy làm gì!

Nhưng cuối cùng sư phụ chỉ bảo ta ra ngoài, tiện thể gọi sư huynh vào.

Sư phụ, người bảo ta vừa mới mách lẻo xong đi gọi người bị mách, có lịch sự không?

May mà sư huynh dường như đã đoán trước, vẫn đứng chờ bên ngoài điện, thấy ta đi ra, liền hỏi: “Có phải sư phụ gọi ta vào không?”

Sư huynh quả nhiên rất kỳ quái.

Ta còn chưa nói gì, huynh ấy đã biết ý ta đến.

Ta gật đầu, sư huynh liền đẩy cửa đi vào.

Sư phụ, đừng bán đứng ta.

Ta van người.

6.

Giao sư huynh cho sư phụ xong, tảng đá lớn trong lòng ta đã rơi xuống đất, liền vui vẻ đi tìm tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ Dung Phách vẫn đang bế quan trong phòng.

Bên ngoài phòng có kết giới.

Ta nhìn kết giới hồi lâu, đột nhiên thử đưa tay chạm vào, nhưng không cảm thấy sự cản trở như dự đoán, tay ta trực tiếp xuyên qua kết giới.

Kết giới này, không ngăn cản ta?

Có lẽ do động tĩnh xuyên qua kết giới truyền tới tai tiểu sư đệ, khi mở cửa phòng hắn đã đứng dậy rồi.

Thấy ta, hắn chợt lộ ra nụ cười rạng rỡ, vội vàng nhảy tới ôm lấy ta: “Sư tỷ!”

Ta đẩy hắn ra, nhìn kỹ từ trên xuống dưới.

Một mái tóc trắng, trên trán có hai sừng rồng nhỏ, có lẽ vì vừa bừng tỉnh khỏi tu luyện, đồng tử vàng của hắn vẫn chưa kịp ẩn đi, vẻ tuấn lãng vô tì vết lại thêm phần cao quý.

Nhưng ta chỉ chú ý thấy tu vi của hắn dường như lại có tiến bộ.

Ta hít một hơi lạnh: “Dung Phách, ngươi tiểu tử không phải đã đột phá kết Đan rồi chứ?”

Tiểu sư đệ ngượng ngùng cười: “Còn thiếu một chút.”

Hắn chớp mắt: “Sư tỷ, đệ đã mạnh hơn rồi, có thể bảo vệ tỷ được không?”

Ta ôm lấy lồng ngực đang đau nhói: “Ngươi đừng mạnh thêm nữa chính là bảo vệ sư tỷ rồi.”

Thất bại của bản thân đã đủ khiến người ta chán nản, nhưng thành công của sư đệ lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

Dung Phách xoa đầu ta: “Đệ muốn bảo vệ sư tỷ theo đúng nghĩa.”

Ta gạt tay hắn ra: “Vô lễ.”

Lại thở dài một tiếng, biết làm sao đây, sư đệ do chính mình nhặt về, đương nhiên phải chiều chuộng thôi.

Ta lấy ra linh thảo có được từ Thiên Sương Bí Cảnh đưa cho Dung Phách: “Đây, cho ngươi, ổn định thần hồn, thích hợp nhất cho huyết mạch thần thú các ngươi.”

Hắn nhận lấy linh thảo, trong mắt dâng tràn niềm vui sướng, liền lại muốn ôm ta, ta nắm chặt tay hắn lại, nghiêm nghị nói:

“Dung Phách, ngươi đã lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể như trước kia mà dính lấy ta nữa.”

Tay hắn đột nhiên khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất, ánh mắt trông có vẻ hơi u ám.

Ta làm bộ không thấy.

Con người ai cũng phải lớn lên mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.