21.
Ta mất một trăm năm để tu luyện đến Kim đan viên mãn.
Khi muốn xuống núi lịch luyện tìm kiếm đột phá, ta định nhờ Viên Bạch hộ đạo, nhưng huynh ấy lại đang bế quan.
Suốt trăm năm qua, ta vẫn thân thiết với Dung Phách như trước, dù ban đầu hắn lơ đãng chối từ, luôn tỏ vẻ qua loa với ta.
Có lần, sư thúc bị thương, muốn xin một bình tinh huyết của Dung Phách.
Dung Phách cười cười, không để tâm, cầm dao định cắt cổ tay.
Ta đập rơi con dao trong tay hắn, đập vỡ cái bát dưới chân sư thúc:
“Sư thúc, tinh huyết của Dung Bạch là do bản nguyên chi lực nuôi dưỡng. Thương tích của người có thể chữa bằng linh dược khác, sao lại phải dùng máu của hắn?”
Sư thúc co rúm người, lúng túng nói:
“Nghe nói tinh huyết thần long còn có thể chữa được bệnh ẩn…”
Ta rút kiếm đứng trước mặt Dung Phách:
“Sư thúc, người đã lớn tuổi, đã không còn hy vọng với đại đạo, sao lại muốn cắt đứt con đường tu luyện của Dung Phách?”
Sư thúc tức giận đến nỗi mặt mũi tái xanh, la hét đòi dạy dỗ ta một bài học, may là sư phụ kịp thời đến, nên ông ta mới miễn cưỡng bỏ đi.
Dung Phách im lặng rất lâu mới nói:
“Chỉ một bát máu thôi, đáng để sư tỷ đắc tội với sư thúc sao?”
Ta nhìn hắn:
“Không phải chỉ là một bát máu. Nếu ban đầu ngươi dễ dàng như vậy, sau này sẽ có vô số người đến xin máu của ngươi. Dung Phách, ngươi có bao nhiêu bát máu? Dung Phách, cuộc sống của ngươi cũng rất quan trọng. Ta hy vọng ngươi có thể sống tự do tự tại.”
Nhưng hắn lại chỉ mím môi nhìn ta.
Sau này, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn, rồi dần dần gần như không khác gì trước kia.
Dung Phách, ngươi thấy đấy, sư tỷ đã nói rằng ngày tháng còn dài mà.
22.
Dung Phách không có thời gian rảnh, ngũ sư huynh cũng không có trong môn phái, nên ta đành dày mặt đi tìm sư phụ.
Sư phụ miệng thì đồng ý, nhưng đến ngày xuống núi, người đến lại là đại sư huynh.
Huynh ấy vẫn thanh cao, lạnh lùng như trước, một thân áo trắng, phong hoa tuyệt đỉnh.
Huynh ấy khẽ gật đầu với ta, rồi tự mình đi trước.
Ta đứng yên tại chỗ hồi lâu mới đi theo sau.
Những năm qua, tu vi của sư huynh luôn khó tiến triển.
Ta không muốn làm phiền huynh ấy tu luyện
Hơn nữa, những hình ảnh mờ ám mà ta khó khăn lắm mới đè xuống được, mỗi khi ta nhìn thấy huynh ấy lại bắt đầu có dấu hiệu nảy mầm.
Sư huynh, ta dường như không dám nhìn huynh nữa rồi.
23.
Ta tự nhủ rằng, chỉ vì từng có sự thân mật về thể xác nên ta mới đặc biệt để ý hơn một chút.
Nhưng mỗi khi nhớ lại hình ảnh sư huynh khoác hờ áo, mái tóc đen che khuất gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt rung động lòng người,trái tim ta lại đập loạn không ngừng.
Ta thậm chí còn nhớ được cảm giác khi chạm vào đôi môi đỏ mọng của huynh ấy lúc đó.
Có lúc ta nhìn sư huynh ngẩn ngơ, sư huynh chỉ lạnh lùng nhìn lại, khiến ta vội vàng quay đi, cả khuôn mặt đỏ bừng.
May thay, không lâu sau, ta đã có được cơ hội đột phá.
Sấm sét ầm ầm giáng xuống.
Khi ta chịu đựng đến tia sét thứ ba, ta nghiến răng hỏi:
“Lôi kiếp của ta có phải hơi quá mức rồi không?”
Sư huynh sắc mặt nghiêm trọng:
“Kiều Kiều, nếu không chịu nổi thì gọi ta.”
Ta cũng không coi là thật:
“Sư huynh, nếu huynh muốn thay ta chịu kiếp, thì sấm sét này sẽ trở thành sấm sét của Hóa Thần kỳ đấy.”
Nhưng huynh ấy chỉ lắc đầu:
“Kiều Kiều, nghe lời, nếu không chịu nổi, thì gọi huynh.”
Đến tia sét thứ mười tám, ý thức của ta đã bắt đầu mơ hồ.
Trong cơn mê man, ta thấy sư huynh bay đến, ôm ta vào lòng, chắn hết tất cả sấm sét.
Ta gắng dùng chút sức lực cuối cùng nói:
“Sư huynh, đi đi, mau lên, huynh sẽ chết mất.”
Nhưng sư huynh lại ôm ta ca càng chặt hơn:
“Không sao đâu, Kiều Kiều, muội sống là được rồi.”
Ta cố gắng ngẩng đầu nhìn huynh ấy, trong mắt huynh không còn vẻ lạnh lùng tự chủ nào, cũng không còn vẻ thanh lãnh nào, đôi mắt đó tràn ngập tình yêu đến mức không chứa nổi nữa.
Trong đầu ta vang lên một tiếng ầm, nước mắt lập tức trào ra:
“Huynh đã nhớ ra rồi phải không? Huynh đã nhớ ra từ lâu rồi có phải không?”
Lẽ ra ta nên nghĩ đến điều này sớm hơn, huyền châu có thể khiến huynh quên đi đoạn ký ức đó, nhưng sau khi luyện hóa huyền châu, tất nhiên huynh ấy cũng có thể tìm lại ký ức ấy.
Khóe miệng sư huynh rỉ máu, nhưng vẫn mang theo nụ cười:
“Kiều Kiều, không sao đâu. Muội muốn một lòng tu hành, vậy quên đi cũng không sao, ta cũng sẽ quên.”
“Cho dù hôm nay ta có chết đi, muội quên hết cũng không sao cả.”
Ta ôm lấy huynh ấy, khóc nức nở:
“Trừ Thanh, ta sẽ không quên đâu.”
“Huynh đừng chết.”
Nhưng huynh ấy không còn đáp lại ta nữa.
Tia sét cuối cùng giáng xuống, mây đen trên trời cuối cùng cũng từ từ tan đi.
Nhưng sư huynh đã trọng thương hôn mê rồi.
24.
Sư huynh hôn mê ba tháng mới tỉnh lại.
Ta canh giữ bên cạnh huynh, thấy huynh tỉnh lại, ta rất lâu cũng không dám chớp mắt.
Huynh ấy hơi ngạc nhiên, sau đó lộ ra nụ cười, khàn giọng nói:
“Kiều Kiều, ta không sao rồi.”
Mắt ta cay xè.
Huynh ấy gắng sức đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Đừng khóc.”
Ta nắm lấy tay huynh ấy, áp lên má mình:
“Sư huynh, ta sẽ không quên đâu.”
Nụ cười của sư huynh nhạt đi đôi chút:
“Kiều Kiều, đừng vì cảm kích mà yêu ta.”
Ta bật cười, đặt tay huynh lên ngực mình:
“Sư huynh, nếu chỉ là lòng biết ơn, liệu trái tim ta có đập nhanh đến vậy không?”
Sư huynh sững người, vô thức hỏi:
“Muội không còn một lòng hướng đạo nữa ư?”
Ta thở dài:
“Sư huynh, lúc đó ta còn đang ở kỳ Trúc Cơ, tuổi thọ chỉ có trăm năm, mỗi ngày đều cảm thấy Diêm Vương đang thúc giục, tất nhiên phải chuyên tâm tu hành.
“Nhưng bây giờ, ta cũng đã là một tu sĩ Nguyên Anh rồi.”
“Ta nghĩ, ta có lẽ cũng nên dừng lại ngắm nhìn phong cảnh nhân gian một chút,” ta dừng lại, ánh mắt dừng trên người huynh ấy, “còn có yêu một người thật lâu nữa.”
Ánh mắt sư huynh rung động, đôi môi khẽ mấp máy, mất rất lâu mới thốt nên lời:
“Được.”
Huynh ấy nắm tay ta, đặt lên mắt mình, giọng nói có chút run rẩy:
“Vậy muội hãy yêu ta đi, Kiều Kiều.”
Được, Trừ Thanh, ta yêu huynh.
[Ngoại truyện Dung Phách]
Trước khi huyết mạch thần thú thượng cổ gần như tuyệt chủng, ta đã bị phong ấn.
Nhưng ý thức của ta chưa bao giờ bị đóng lại, vì vậy ta cứ vậy đơn độc một mình, không thể cử động, trải qua hai nghìn năm.
Cho đến khi có một cô gái nhỏ phá vỡ phong ấn.
Đôi mắt cô ấy sáng long lanh, đôi lông mày như lá liễu cong vút, cô ấy bế ta—lúc đó vẫn còn là một con rồng nhỏ—lên, nói:
“A, còn sống!”
Ánh sáng của dạ minh châu chiếu lên người cô ấy.
Dung mạo thần nữ cổ xưa mà ta từng được thấy trước đây vốn đã mờ ảo, lúc này, thần nữ ấy đã có dung mạo, tên là Kiều Kiều.
Ta không nghĩ cảm xúc rung động lúc đó là tình yêu.
Ta nghĩ ta chỉ quá cô đơn mà thôi.
Nhưng ngày đó trong bí cảnh, khi không biết bao nhiêu người đến tranh đoạt ta, Kiều Kiều đã che chắn cho ta phía sau.
Trong cuộc tranh đoạt đó có một kẻ bị thương gần chết, đạo lữ của kẻ đó, người vừa cầm kiếm đối đầu với ta, lập tức quỳ xuống bên cạnh Kiều Kiều, cầu xin ta dùng thần huyết cứu hắn.
Ngươi xem, con người thật hèn hạ vô sỉ biết bao.
Cô gái nhỏ bên cạnh ta chu môi nhíu mày, lại giấu ta ra sau lưng kỹ thêm chút nữa:
“Nhưng nó còn nhỏ yếu thế này. Đạo lữ của ngươi đã lớn tuổi vậy rồi, chết thì chết, nhưng nó vẫn còn nhỏ lắm.”
Ngày đó, Kiều Kiều bị vây giết, khắp người đầy những vết thương không đếm xuể.
Thỉnh thoảng ta sẽ bị người khác đoạt mất, nhưng Kiều Kiều luôn đứng dậy hết lần này đến lần khác, xông pha vì ta.
Sau khi ra khỏi bí cảnh, Kiều Kiều ngay lập tức dùng phù chú di chuyển về tông môn.
Ta cuộn tròn trong lòng Kiều Kiều, bám chặt lấy vạt áo tỷ ấy.
Ta sợ tỷ ấy sẽ giao ta cho người khác.
Nếu số phận của thần thú là trở thành dinh dưỡng cho người khác, thì ta thà rằng người đó là Kiều Kiều.
Nhưng ta yếu đuối như vậy, yếu đến mức không có quyền lựa chọn.
Nhưng Kiều Kiều lại giấu chuyện đó đi. Tỷ ấy nghiêm túc hỏi ta:
“Tiểu bạch long, ngươi muốn làm sư đệ của ta, ở lại tông môn tu luyện, hay muốn rời khỏi đây tự tìm đường sống?”
Ta sững sờ.
Thì ra, ta còn có thể có một cuộc sống khác sao?
Sau đó ta trở thành tiểu sư đệ của Kiều Kiều.
Tỷ ấy cầu xin sư tôn, cho ta một nơi trú ngụ. Kiều Kiều của ta chính là thần nữ của ta, thần nữ của riêng một mình ta.
Ta nghĩ, đợi đến khi Kiều Kiều kết đan, ta sẽ bày tỏ tâm ý.
Nhưng mọi thứ thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức ta không biết khi nào nàng và Trừ Thanh đã trở nên thân thiết.
Ta không muốn Kiều Kiều tu luyện nữa.
Nàng dường như càng ngày càng xa ta.