Ta cùng Kiều Kiều đi vào bí cảnh. Rõ ràng ta đứng ngay bên cạnh nàng, nhưng tại sao nàng lại không nhìn ta?
Kiều Kiều, sao nàng lại không nhìn ta?
Về sau, ta đã quên mất lần đầu tiên gặp Kiều Kiều, cũng quên mất tình yêu ta đã âm thầm chôn sâu trong lòng suốt bao lâu.
Ta chỉ nhớ rằng, ta phải lấy được huyền châu.
Lấy được huyền châu, ta sẽ có được thứ ta muốn nhất.
Ta và Trừ Thanh liên thủ đoạt được huyền châu.
Nhưng tu vi của ta không đủ, không thể luyện hóa huyền châu, đành để Trừ Thanh luyện hóa rồi cho ta sử dụng.
Nhưng Trừ Thanh đã thất hứa.
Hắn không cho ta sử dụng, không cho ta nhớ lại ta yêu Kiều Kiều.
Nhưng không sao.
Thần nữ của ta.
Trong vô số đêm ngày dài đằng đẵng, ta sẽ vĩnh viễn không ngừng yêu nàng..
Ngoại truyện Sư phụ
Khi ta nhặt được Trừ Thanh, thằng bé chỉ mới 5 tuổi.
Cha nghiện rượu, vô ý đánh chết mẹ, khi tỉnh rượu liền đập đầu tự vẫn.
Trừ Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình, vô thức tự phong kín cảm xúc của bản thân lại.
Vì vậy thằng bé không khóc cũng không cười, ngoan ngoãn như một con rối.
Người không có cảm xúc chẳng phải chính là một con rối ư?
Ta lo lắng cả đời thằng bé sẽ không biết được cảm giác hạnh phúc là gì, nên muốn giúp nó mở nút thắt trong lòng.
Nhưng thằng bé lại hỏi ngược lại ta:
“Sư phụ, con như vậy không tốt sao? Con tu luyện rất nhanh. Cũng không buồn.”
Ta không nói nên lời.
Nhưng từ sau khi thằng bé dẫn Kiều Kiều đi lịch luyện về, mọi thứ đã thay đổi.
Kiều Kiều lén lút đến nói với ta…
“Gần đây, sư huynh không chỉ nói nhiều hơn mà còn biết cười! Huynh còn nhìn con cười nữa! Cười đến nỗi con dựng cả tóc ngáy.”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Kiều nghiêm túc nói:
“Sư phụ, con nghi ngờ sư huynh đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ.”
Nghe vậy, ta cũng không biết nói gì.
Ta cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Kiều Kiều,ngập ngừng không biết nói hay thôi, cuối cùng ta vẫn gọi Trừ Thanh vào.
Quả nhiên, trên gương mặt của nó đã bắt đầu có cảm xúc.
Nhưng Kiều Kiều lại như không nhận ra điều đó.
Trừ Thanh chỉ lắc đầu:
“Sư tôn, như vậy cũng rất tốt.”
Ta càng không biết phải nói gì.
Đứa trẻ này dường như vẫn chưa nhận ra bản thân đã động lòng.
Thôi vậy, chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng tự xoay sở.
Chỉ mong Trừ Thanh không phải chịu quá nhiều khổ.
Sư phụ thực sự cảm thấy đau lòng cho con đấy.
[Ngoại truyện Trừ Thanh]
Kiều Kiều là một tiểng cô nương rực rỡ, hoạt bát, tràn đầy sức sống như đóa hoa.
Hoàn toàn trái ngược với ta — một vũng nước chết.
Ta nhìn nàng, cũng không biết bản thân sao lại cứ muốn nhìn nàng như vậy.
Nhưng ta biết Kiều Kiều rất tốt.
Vì vậy, khi sư phụ bảo ta hộ đạo cho nàng, ta không hề từ chối.
Khi Kiều Kiều leo lên người ta, ta cứng đờ, không dám cử động.
Nhưng khi Kiều Kiều bắt đầu hôn ta, dường như có thứ gì đó trong tim ta đột nhiên vỡ ra.
Tiếp theo là những cảm xúc không ngừng cuộn trào mãnh liệt khiến ngực ta nóng bừng.
Ta cố gắng kiềm chế không để bản thân kiểm soát, không để bản thân làm tổn thương đến Kiều Kiều.
Nhưng Kiều Kiều cứ không ngừng lặp đi lặp lại tên ta, lý trí của ta gần như bị nuốt chửng hoàn toàn.
Đầu ngón tay nàng để lại những dấu vết đau đớn nho nhỏ trên lưng ta.
Ta vậy mà lại điên cuồng vì những dấu vết đó.
Có lẽ ta đã điên rồi.
Ngay khi ta bị những cảm xúc mãnh liệt đó kích thích đến mức không biết phải làm sao, ta lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Kiều Kiều:
“Sư huynh, trong lòng huynh chỉ có đại đạo, chắc hẳn chuyện này đối với huynh chỉ là mây bay gió thoảng.”
“Nhưng tu tâm của muội chưa thành, nếu nhớ chuyện này chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma, sau này làm sao tu đạo?”
Vì vậy, Kiều Kiều không chút do dự, lập tức xóa bỏ đi ký ức của nàng.
Nàng lý trí mà quyết đoán đến vậy, bỏ mặc ta một mình dằn vặt trong ký ức.
Ta nghĩ, nếu đã như vậy, ta cũng sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng khi Kiều Kiều vẫy tay gọi:
“Đại sư huynh, đến luyện với muội một tay đi,”
Ta biết ta không nên bước đến.
Ta phải nhốt tất cả những cảm xúc đó lại.
Nhưng khi nắm đấm của tam sư đệ sắp đánh trúng Kiều Kiều, những cảm xúc mãnh liệt đó lại ào ạt tuôn ra, đè nát từng lớp từng lớp lý trí của ta.
Ta nghĩ, hay là thử xem liệu Kiều Kiều có thể yêu ta không.
Nhưng đêm đến khi ta đến tìm nàng, ta lại nghe thấy tiếng của tiểu sư đệ trong phòng nàng.
Ta đứng ngoài cửa rất lâu, nàng cười thật vui vẻ.
Ta vô thức nắm chặt lọ thuốc trong tay, không kìm được mà sinh ra một chút oán hận.
Sao nàng có thể quên ta sạch sẽ, rồi lại quay đầu lại thân thiết với người khác như vậy?
Vì vậy, ta liền để lộ ra khí tức, gõ cửa phòng. Tiểu sư đệ mở cửa, lọ thuốc trong tay ta lập tức vỡ tan.
Ta gần như không thể kiểm soát được cơn ghen tuông dâng lên trong lòng.
Nhưng lúc này, khuôn mặt Kiều Kiều lại lộ ra, nàng cười gọi ta:
“Sư huynh.”
Ta không kiềm được cũng mỉm cười theo.
Nhưng Kiều Kiều quả nhiên là một nhóc con vô tâm, sau khi đột phá, nàng lại một lần nữa vứt ta ra sau đầu.
Haizz.
Trước khi đi Huyền Châu bí cảnh, sư tôn hỏi ta, có muốn cùng đi không.
Ta không chút do dự:
“Muốn.”
Sư tôn liền ý vị thâm trường nói:
“Hy vọng con sẽ có thu hoạch.”
Ta không thu hoạch được gì, còn làm mất đi Kiều Kiều.
Ta không nhớ được ngày đi lịch luyện cùng nàng lúc trước.
Cũng không nhớ được tình yêu của ta dành cho Kiều Kiều bắt đầu từ ngày đó.
Nhưng may mắn thay, ta nhớ phải đoạt được huyền châu.
Ngày luyện hóa xong huyền châu, ta khôi phục ký ức, nhớ lại cảnh tượng ta thường hay nhớ đến nhất, nhớ lại cảnh tượng Kiều Kiều không muốn nhớ nhất.
Hóa ra, nàng muốn quên ngày đó đến vậy.
Vậy thì, ta cũng sẽ quên đi.
Huyền châu xoay trong tay ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không để huyền châu xóa bỏ đoạn ký ức này.
Ta bỗng phun ra một ngụm máu.
Ta lau khóe miệng.
Không sao đâu.
Nảy sinh tâm ma thì đã sao?
So với việc sinh ra tâm ma.
Ta càng muốn nhớ Kiều Kiều hơn.
Để Kiều Kiều không phải cảm thấy có gánh năngh, ta vẫn lạnh nhạt như trước.
Kiều Kiều, muội muốn tu hành, muốn quên ta, muốn bỏ ta lại phía sau.
Đều không sao cả.
Ta nhìn muội là đủ rồi.
Muội cầu đạo của muội, ta cầu tình yêu của ta.
Sư tôn nhìn ta thở dài.
Cho đến khi sư tôn bảo ta đi hộ đạo cho Kiều Kiều, ta đáng ra nên từ chối, nhưng ta không thể, giống như nhân loại không thể cự tuyệt ánh mặt trời.
Ta không thể từ chối Kiều Kiều.
Nhưng sau đó, ta đã vô số lần âm thầm cảm tạ sự không kiên định của bản thân.
Sự không kiên định đó giống như những khe hở trong bóng tối, còn Kiều Kiều của ta giống như ánh sáng, men theo những khe hở đó chiếu sáng trái tim ta, kéo ta ra khỏi góc tối, kéo đứa bé co ro trong một góc, run rẩy nhìn cha mẹ chết thảm bên cạnh ra ngoài.
Hãy yêu ta đi, Kiều Kiều.
Ta ở nơi này.
Đem tất cả tình yêu mà ta có.
Dâng hiến cho nàng.
– Het –