Khi lướt qua mấy cô y tá, tiếng nói chuyện của bọn họ lọt vào tai tôi.
“Vừa nãy sợ chết khiếp, thiếu chút nữa là không cứu được Kiều Tuế.”
“Mẹ Kiều Tuế đáng thương quá, may mà chồng cô ấy đến.”
Đầu óc tôi ong một tiếng.
Rơi vào tiếng ù ù.
Mẹ Kiều Tuế…
Kiều Nguyệt vẫn còn sống ư?
Tôi nhận ra điều gì đó, đi về phía phòng bệnh của Kiều Tuế.
Quay qua một góc cua, hai bóng người quấn lấy nhau đập vào mắt tôi.
Cảnh tượng này như một con dao bén họn, đâm vào tim tôi.
Khiến tôi đau đến không thở nổi.
Thẩm Cảnh Trạch đè một người phụ nữ nhỏ nhắn vào tường, kẹp chặt lấy cổ cô ta, nụ hôn mạnh mẽ và cuồng nhiệt rơi xuống.
Tôi chưa từng thấy Thẩm Cảnh Trạch mất kiểm soát như vậy.
Anh không cho phép đối phương né tránh chút nào, đuổi theo đôi môi cô ta, tùy ý giày xéo nhấm nuốt.
Người phụ nữ bị Thẩm Cảnh Trạch ép đến đường cùng.
Cuối cùng co rúm trong vòng tay anh, khóc nức nở:
“Thẩm Cảnh Trạch, tôi đấu không lại nhà họ Thẩm.”
“Chỉ cần Tuế Tuế được sống bình an, tôi nguyện từ bỏ anh.”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của người phụ nữ hiện lên một màu đỏ ửng.
Mượn ánh đèn mờ, tôi nhìn rõ mặt cô ta.
Là Kiều Nguyệt.
Cô ta quả nhiên chưa chết.
Ánh mắt Thẩm Cảnh Trạch tràn ngập tình yêu, nâng mặt Kiều Nguyệt lên, giọng khàn khàn:
“Tại sao lại lừa anh?”
“A Nguyệt, em muốn nhìn anh chết sao?”
Môi Kiều Nguyệt run rẩy, như một chú nai con hoảng sợ: “Là… Thẩm phu nhân ép em.”
Thẩm Cảnh Trạch kiên nhẫn gỡ mái tóc rối bù của cô ta ra, an ủi:
“Sau này sẽ không sao nữa.”
“Anh sẽ không để hai người gặp nguy hiểm.”
Kiều Nguyệt dường như nhận ra điều gì đó, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: “Thẩm Cảnh Trạch, anh định làm gì?”
Giọng Thẩm Cảnh Trạch tuyệt vọng mà thâm tình.
“Anh đã đồng ý kết hôn với người phụ nữ xa lạ kia.”
“Anh sẽ như mong muốn của nhà họ Thẩm, trở thành chồng của người khác, nhìn em từ xa, cả đời vô lo.”
…
6.
Đêm đó, tôi đau bụng, được người ta đưa vào phòng cấp cứu.
Trong cơn mơ màng, bốn chữ “Người phụ nữ xa lạ.” như một con dao bén họn, đem tôi đâm đến mình đầy thương tích.
Tôi co ro trên giường, nắm chặt tờ báo cáo nực cười kia.
Bác sĩ đứng bên giường, nhìn kết quả xét nghiệm của tôi mà cau mày.
“Tình trạng của cô rất tệ.”
“Thiếu máu, suy dinh dưỡng, đau dạ dày, trầm cảm… đứa trẻ suýt thì không giữ được.”
“Bố đứa trẻ đâu? Gọi điện cho anh ta đi. Giữ hay bỏ, hai người bàn bạc với nhau.”
Tôi nhịn cơn buồn nôn dữ dội, nhắm mắt lại, nói:
“Không cần đâu, đứa trẻ… không có bố.”
Thực ra đứa trẻ này là do một tai nạn ngoài ý muốn.
Một đêm nọ, Thẩm Cảnh Trạch vốn không thích uống rượu, vậy mà lại say.
Về đến nhà liền đè tôi ở trước cửa.
Đối mặt với người mình thích mười năm.
Tôi không từ chối.
Và chỉ một lần duy nhất đó, vậy mà tôi lại có đứa trẻ này.
Tôi nằm trên giường bệnh, như bị ma xui quỷ khiến, mở Weibo của Kiều Nguyệt ra.
Tìm đến ngày hôm đó.
Phát hiện ra đúng là đêm đó, điệu múa “Giã biệt.” của Kiều Nguyệt lên hot search.
“Giã biệt.” trong những năm tháng sau này, được vô số người yêu nhau tôn sùng như một huyền thoại trong lòng.
Trong lời nhắn gửi cuối cùng, Kiều Nguyệt viết:
“Anh là thuốc giải của em, cũng là bến đỗ của em.”
“Dù ngày mai cách xa vạn dặm, em và anh sẽ cùng nhau bạc đầu.”
Có lẽ là đêm đó, Thẩm Cảnh Trạch đã đưa ra quyết định, lựa chọn buông tay.
Bọn họ cách nhau một khoảng cách xa xôi, dùng một màn hình nhỏ bé, nói lời tạm biệt với nhau.
Còn tôi lại tưởng, đêm đó Thẩm Cảnh Trạch thực sự yêu tôi.
Tôi chống tay ngồi dậy từ trên giường.
Gần như tê liệt lau nước mắt.
“Bác sĩ, tôi không muốn đứa trẻ nữa.”
“Làm phiền bác sĩ hẹn cho tôi một ca phẫu thuật.”
7.
Bởi vì sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ hẹn phẫu thuật vào nửa tháng sau.
Dặn tôi ưu tiên điều dưỡng cơ thể, đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi dứt khoát tạm dừng công việc trong tay.
Thời gian rảnh rỗi đủ để tôi nghĩ rõ ràng về con đường tương lai nên đi như thế nào.
Tôi muốn hủy hôn ước với Thẩm Cảnh Trạch.
Nhưng không phải bây giờ.
Dự án nghiên cứu khoa bọn học của tôi còn thiếu bước cuối cùng.
Cần hợp tác với Thẩm Cảnh Trạch.
Ngày đưa ra quyết định, tôi kéo lê cơ thể ốm yếu đến nhà họ Thẩm, định dò hỏi ý kiến.
Trước cửa nhà, vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa bà Thẩm và Thẩm Cảnh Trạch.
“Cảnh Trạch, con quên lời đã hứa với ông nội Thời An rồi sao?”
Thẩm Cảnh Trạch đứng trong gió lạnh, giọng nhàn nhạt,
“Nhớ chứ, cưới Thời An, các người mới có thể lấy được di sản của ông nội cô ấy.”
Bà Thẩm cau mày: “Không chỉ vì nhà họ Thẩm, mà còn vì chính con nữa.”
“Bệnh của Kiều Nguyệt, một tháng phải tốn hai mươi vạn, mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
“Chuỗi vốn của nhà họ Thẩm đứt gãy, con lấy gì để nuôi Kiều Nguyệt?”
Thẩm Cảnh Trạch nhếch môi chế giễu: “Con có quyền lựa chọn sao?”
“Các người dùng mạng sống của Kiều Nguyệt uy hiếp con, còn muốn con làm thế nào?”
“Lần trước ép cô ấy nhảy xuống biển, lần này thì sao, lại muốn dùng chiêu gì?”
“Mẹ, mẹ nên biết rõ, Kiều Nguyệt chết, con tuyệt đối không sống một mình.”
Bà Thẩm tức giận: “Con–”
Thẩm Cảnh Trạch thái độ cứng rắn: “Đừng lừa con, mẹ biết quyết tâm của con.”
Tôi không đẩy cửa vào, mà một mình lặng lẽ quay trở lại xe.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo ở góc phố xuyên qua lớp kính, rọi vào.
Tôi lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trên phố lớn, móng tay cắm sâu vào lớp vỏ mềm của vô lăng.
Nhà tôi và nhà họ Thẩm là cố giao.
*Cố giao: quen biết nhau từ lâu: Tình bạn cố giao.
Lúc ông nội mất, tôi còn quá nhỏ.
Từ khi biết chuyện, Thẩm Cảnh Trạch đã ở bên cạnh tôi.
Tôi rất thích anh ấy, lúc anh ấy bị người khác bắt nạt, tôi sẽ lén lút thay anh ấy trút giận.
Lúc anh ấy bị cha phạt quỳ vào đêm khuya, tôi sẽ xông vào bếp trộm bánh bao cho anh ấy, bị bỏng phải nằm viện mất nửa tháng.
Sau đó mấy năm, những chuyện như vậy đếm không xuể.
Thực ra, anh ấy không đáp lại tôi cũng không sao, tôi không thể ngăn cản anh ấy thích người khác.
Nhưng Thẩm Cảnh Trạch lại tỏ tình với tôi.
Tôi tưởng cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy ưu điểm của tôi.
Không ngờ, tất cả mọi thứ, từ lâu đã được niêm yết giá cả.
Đến khi tôi tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã sớm nước mắt đầy mặt.
Mười năm sau, tôi một lần nữa gọi điện cho luật sư của ông nội.
“Luật sư Trần, tại sao di sản của ông nội lại theo tôi kết hôn mà về tay nhà họ Thẩm?”
Đối phương dừng lại một lát rồi nói:
“Trước khi mất, ông Thời đã lập một phần quỹ ủy thác. Thẩm Cảnh Trạch cưới cô, nhà họ Thẩm sẽ có thể lấy được số di sản này.”
“Nếu tôi không kết hôn thì sao?”
“Sẽ trực tiếp chuyển vào danh nghĩa của cô. Nhưng hiện tại, phần lớn cổ đông của nhà họ Thời đã đầu quân cho nhà họ Thẩm. Cô muốn giành quyền phát ngôn, vẫn còn một số khó khăn.”
Nói cách khác, hôn ước này, trong thời gian ngắn, phải tồn tại.
Cho đến khi tôi có khả năng tự mình thanh lý môn hộ.
8.
Tôi bắt đầu ép mình ăn cơm.
Dù cho dạ dày có cuộn trào, nôn đến chỉ còn mật, tôi cũng phải đảm bảo dinh dưỡng nạp vào cơ thể.
Thực ra tôi không phải là người kiên cường, quá trình này vô cùng đau đớn.
Tôi thường xuyên vào lúc nửa đêm, co ro trong chăn, nghiến răng, ép mình bước về phía trước con đường mịt mù.
Tôi phải khỏe lên.
Phải sống, mới có thể đấu với bọn bọn họ.
Tối hôm đó, Thẩm Cảnh Trạch trở về.
Anh ấy mang theo một bó hoa.
Là kiểu hoa cố định của tiệm hoa trước cửa khu phố.
Anh ấy nhìn bát mì tôm trong bát tôi, cau mày.
“Anh không ở nhà, em ăn thế này à? Dì giúp việc không đến sao?”
“Cô ấy xin nghỉ rồi.”
Thẩm Cảnh Trạch im lặng một lát, giơ tay lấy tạp dề: “Ra ngoài đợi, cơm một lát nữa sẽ xong.”
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa nhài nhàn nhạt.
Tôi không dùng nước hoa nhài.
Là mùi trên quần áo anh ấy.
Tôi kéo ghế, ngồi vào bàn ăn, nói với người trong bếp:
“Dạo này em không khỏe, hoãn ngày cưới đi.”
Thẩm Cảnh Trạch lông mi khẽ run, đáp: “Nhà họ Thẩm không có tiền lệ hoãn ngày cưới, em không khỏe, anh có thể đưa em đi bệnh viện.”
Tôi nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, nở một nụ cười chua chát.
Hóa ra yêu một người, là có thể diễn ra được.
Thẩm Cảnh Trạch vì mạng sống của Kiều Nguyệt, có thể diễn với tôi cả đời.
Lúc anh ấy về, sẽ mua cho tôi món gà xé tôi thích ăn.
Sau khi ăn cơm sẽ cùng tôi xem bộ phim tôi thích.
Lúc hơi say, sẽ thân mật dụi vào đòi hôn.
Giống như một người chồng hoàn hảo.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Cảnh Trạch, trong lòng là sự căm hận ngày một tăng.
Đã có mấy lần, tôi không kìm được muốn tát một cái vào khuôn mặt giả tạo của anh ta, để anh ta chết đi.
Ngày cưới ngày một đến gần.
Việc hủy hôn ước, vô cùng cấp bách.
Công việc chính của tôi, là giảng viên cùng trường đại bọn học với Thẩm Cảnh Trạch.
Chúng tôi làm việc trong cùng một phòng thí nghiệm, trong công việc là những cộng sự ăn ý hiếm có.
Nhưng đối với công việc của công ty, tôi thực sự không hiểu gì cả.
Muốn lấy lại quyền chủ đạo của công ty, khó khăn chồng chất.
Quá trình tiếp quản, gần như vắt kiệt toàn bộ tế bào não của tôi.
Người của ông nội luôn lắc đầu bất lực: “Thời tiểu thư, cô thực sự không có chút năng khiếu nào trong kinh doanh.”
Thật buồn cười phải không?
Tôi giống hệt như nữ phụ tầm thường vô năng trong tiểu thuyết ngôn tình.
Không thể trong một đêm, xây dựng nên đế chế thương mại của riêng mình.
Tôi không thể không nhận ra một thực tế.
Muốn lấy lại công ty bị nhà họ Thẩm từng chút một xâm chiếm trong nhiều năm như vậy, phải dùng cách ngu ngốc giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.
Vì vậy, tôi cố ý cùng Thẩm Cảnh Trạch về nhà vài lần.
Trong lúc nói chuyện, tôi đề cập đến mong muốn của mình đối với hôn sự.
Điều này vô tình đã tiếp thêm cho nhà họ Thẩm rất nhiều can đảm và tự tin, tin rằng số di sản của ông nội sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay bọn họ.
Cuối tháng, nhà họ Thẩm triển khai một trận đánh cược, trắng trợn mở rộng bản đồ kinh doanh, chiếm trước tiên cơ.
Hôn sự của tôi và Thẩm Cảnh Trạch, một thời trở thành chủ đề được quan tâm nhất năm đó.
Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
Thì Kiều Nguyệt tìm đến tận cửa.
Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến sự bảo vệ của Thẩm Cảnh Trạch dành cho cô ta, xuất hiện trước mặt tôi, cười tươi như hoa đưa tay về phía tôi:
“Lần đầu gặp mặt, Thời tiểu thư.”
“Tôi là vợ của Thẩm Cảnh Trạch.”
Lúc này, tôi vừa mới phẫu thuật phá thai xong, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Kiều Nguyệt không sợ chết chặn tôi trong gió lạnh, nghiêm túc tuyên chiến.