“Xin lỗi nhé, bạn học Tiêu.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cả trường gần như đã biết chuyện, ai cũng biết Tiêu Lan Thời ở Học viện Kinh Tế là một ‘piggy boy’ tinh tế. Bạn học nữ hôm đó, hôm sau mặt áy náy đến tìm cô xin lỗi.
Cũng không thể trách bạn đó được, chuyện này cũng từ mình mà ra, giận cá c.h.é.m thớt cũng không phải phong cách của cô. Do đó cô mệt mỏi xua tay: “Không sao đâu, không cần xin lỗi.” Dù sao thì gió thoảng qua rồi cũng hết.
“Lúc nãy còn rộng lượng lắm mà? Sao giờ lại ủ rũ thế này?”
Bùi Hạc Xuyên ngồi xuống bên cạnh, tiện tay đưa cho cô một chai sữa. Ừm, là sữa nutri boost vị dâu mà cô thích.
“Đây gọi là suy ngẫm về cuộc đời, anh hiểu cái gì chứ.” Cô nằm dài trên bàn, toàn thân tỏ vẻ chán chường.
“Được thôi, suy ngẫm xong thì nhớ cuối tuần đến dự tiệc sinh nhật tôi đấy.” Anh ta cười nhẹ, đẩy một tấm thiệp mời tinh xảo tới.
Cuối tuần đến rất nhanh, cô như nhà quê mới lên thành phố vậy. Trong lòng vô cùng ngạc nhiên trước sự xa hoa của giới thượng lưu, nhưng bề ngoài lại cố tỏ vẻ điềm tĩnh như đã quá quen với những cảnh tượng lớn thế này.
Gặp mặt vài người quen xong, mọi người nhanh chóng tụ lại. Tranh thủ lúc Bùi Hạc Xuyên — nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, mọi người bắt đầu tám chuyện với nhau.
“Các cậu tặng quà gì thế?” Hạ Vân Khởi nổi m.á.u tò mò, lên tiếng hỏi trước. Tạ Giang Tri lắc đầu, anh ta cũng không rõ vì gia đình anh tự chuẩn bị quà sẵn cho mình rồi.
“Thời ca, còn anh thì sao? Nghe nói bố mẹ anh đều đang ở nước ngoài.” Hạ Vân Khởi chuyển mục tiêu sang cô.
“Anh hỏi gì hỏi lắm thế.” Hạ Vân Khởi còn định nói gì đó, lúc này đám đông xôn xao, Bùi Hạc Xuyên xuất hiện. Anh ta xuyên qua đám người, đi đến chỗ các cô đang đứng.
Hôm nay Bùi Hạc Xuyên ăn mặc rất trang trọng. Ánh mắt cô lại bị cuốn hút bởi cúc áo ở tay áo anh ta mang, trông giống như là món quà cô đã tặng.
Bùi Hạc Xuyên dường như nhận ra ánh mắt của cô, mỉm cười vuốt nhẹ lên cổ tay áo. Cô như bị bỏng, vội vã thu ánh mắt về, nhấp một hớp rượu trên tay vốn là cầm tới để làm cảnh.
“Bùi Hạc Xuyên tối nay có vẻ… quá lạ lùng rồi.” Tạ Giang Tri sau một hồi mới tìm được từ thích hợp để miêu tả, Hạ Vân Khởi cũng gật đầu đồng ý. Sau khi tiếp khách một vòng rượu, không lâu sau, Bùi Hạc Xuyên bước tới chỗ các cô đang đứng.
“Không giống phong cách thường ngày của cậu chút nào.” Tạ Giang Tri nâng ly cụng với anh ấy, ám chỉ cúc áo.
Bùi Hạc Xuyên cười, ánh mắt thoáng qua cô, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến tim cô đập lỡ một nhịp. Anh khẽ đáp:
“Là một món quà.”
Anh đáp, không nói thêm gì nữa. Tạ Giang Tri hiểu ý gật đầu.
Khi tiệc tàn, mọi người vui vẻ rời đi, chỉ còn sót lại cô và Hạ Vân Khởi đã say mềm. Tạ Giang Tri có chút im lặng nhìn hai người, sau đó tìm cách thương lượng với Bùi Hạc Xuyên về hai con sâu rượu này.
Lúc đầu hai người còn muốn giữ lại cô và Hạ Vân Khởi ở lại đây một đêm. Dù sao thì đây cũng là nhà Bùi Hạc Xuyên, cực kì an toàn. Khổ nỗi, hai con sâu rượu này cứ khăng khăng đòi về ký túc xá, nói gì cũng lắc đầu không chịu. Hết cách, Tạ Giang Tri đành phải đưa hai người về.
“Hy vọng bạn cùng phòng của các anh không đuổi các anh ra ngoài.” Bùi Hạc Xuyên có chút bất đắc dĩ, Hạ Vân Khởi đã được Tạ Giang Tri đưa đi, cô thì được anh đưa về.
Cửa ký túc xá nhanh chóng mở ra, như thể người bên trong đã chờ sẵn tiếng gõ cửa. Bùi Hạc Xuyên có chút kinh ngạc, muộn như vậy mà bạn cùng phòng của cô vẫn chưa ngủ. Nhìn dáng vẻ là đang đợi cô về thì phải.
Bùi Hạc Xuyên nhìn thấy Lâu Nghiễn Chu liền gật đầu một cái xem như chào hỏi, anh tiếp tục đang dìu cô vào trong phòng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, cô không có cảm giác đau đầu như trong sách miêu tả về cơn say. Bên cạnh giường có một ly trà giải rượu và một chiếc hộp quà tinh xảo.
Cô tò mò cầm hộp lên, trên đó có tên Bùi Hạc Xuyên. Cô cau mày, không hiểu sao lại thế này, đây … là quà đáp lễ?
Với tâm trạng tò mò, cô mở chiếc hộp ra. Là một chiếc váy voan màu hồng quen thuộc đập vào mắt cô, đây là chiếc váy hôm bữa cô đã để ý đây mà. Tim cô đập nhanh, theo phản xạ đóng ngay lại.
Bùi Hạc Xuyên có ý gì, anh ấy đã phát hiện ra điều gì?