—-
Dịch Trạch Khải đeo túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau, còn Mạnh Như Yên thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, đang tự trang điểm cho mình, khi nhìn thấy ống kính, trong nháy mắt sắc mặt cô ta tối sầm lại, sau đó lập tức hất mặt.
“Hãy quay mặt trái của tôi, mặt trái của tôi trông đẹp hơn!”
Người điều hành: “???”
【Ha ha ha, Yên Yên không hổ là bà già! Mãi mãi bà già là đẹp nhất! 】
[Vốn dĩ Yên Yên là nữ minh tinh đẹp nhất làng giải trí! Không được phép phản bác! 】
【Lặng Mễ Mễ nói một câu tôi cảm thấy chị gái nghiệp dư đẹp hơn bà già…”】
【Trên lầu là lông chân của chị gái nghiệp dư đúng không? Chiến đấu một trận đi! Hừ hừ! 】
Hạ Trừng Trừng nhìn thấy Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải, không nhịn được cười.
Ở thế giới trước Dịch Trạch Khải vẫn còn đang bối rối phải cầu hôn Mạnh Như Yên như thế nào đây, thế giới này hai người đã kết hôn, xem ra dịch Trạch Khải thế giới trước không đủ cố gắng nha!
“Sau cặp đôi vợ chồng chính là cặp đôi chị em họ thực tập của chúng ta! Có ảnh hậu Lục Yên Nhiên và thần tượng đang nổi tiếng Tống Ngữ Ngưng!”
Trên máy bay, khuôn mặt của Tống Ngữ Ngưng giống như bao trùm một tầng băng mỏng, lạnh lẽo đến tận xương.
Lục Yên Nhiên còn đang do dự, chỉ có khuôn mặt lạnh lùng này, khi tham gia chương trình làm sao có thể có một chút cảm giác tạp kỹ đây!
Hai người vừa xuống máy bay, trong nháy mắt Tống Ngữ Ngưng cười tươi như hoa, dịu dàng chào hỏi ống kính:
“Xin chào mọi người! Tôi là Tống Ngữ Ngưng và chị Yên Nhiên tạo thành cặp đôi chị em họ thực tập~ Sau này xin chú mọi người ý nhiều hơn nha!”
Lục Yên Nhiên: “???”
Không phải chứ, vừa mới nãy ở trên máy bay người này còn gọi mình bằng tên đầy đủ, lật mặt nhanh vậy sao!
Mấy vị khách mời đứng thành một hàng, nói chuyện với nhau vài câu.
Có điều bọn họ chủ yếu chỉ nói chuyện với Hạ Luật Luật, Hạ Trừng Trừng ở trong mắt bọn họ, chỉ là một “Chị gái nghiệp dư” mà thôi.
“Bốn cặp đôi người nhà đã đến đông đủ rồi! Tiếp theo, là cặp đôi anh em họ cuối cùng của chúng ta!
Giống như cặp đôi chị em, cũng là sự kết hợp của các ngôi sao để phù hợp với người chơi! Hơn nữa, nghe nói vị anh họ nghiệp dư này, vô cùng đẹp trai!”
Hạ Trừng Trừng nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, tầm mắt lại tập trung trước khoang cửa máy bay.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, một thiếu niên với một quả đầu được nhuộm xanh, xuất hiện trong tầm mắt.
Hạ Trừng Trừng trợn mắt sững sờ nhìn anh ta, ánh mắt phảng phất như bao phủ lên một tầng sương mù dày đặc.
Kim Nhất Phàm xuất hiện đầy lấp lánh, vốn dĩ còn tạo một dáng mát mẻ, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt Hạ Trừng Trừng ửng đỏ, kinh ngạc nói:
“Cô khóc cái gì khóc? Chẳng lẽ là bởi vì tôi quá đẹp trai nên mới khiến cô khóc sao?”
Hạ Trừng Trừng cảm động ba giây, ánh mắt nháy mắt lạnh như băng quát to.
“Lăn!”
Kim Nhất Phàm lúng túng, cậu chính là gà nướng!
Giới giải trí còn không có người dám nói thế này.
Cũng không biết vì sao mà khi người phụ nữ này quát to…… Cậu lại không dám phản bác…… Cảm giác…… Như áp chế trên mặt huyết thống.
Kim Nhất Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể ồn ào che lấp chính mình xấu hổ.
“Anh họ! Nhanh lên, chỉ thiếu anh thôi đó!”
Hạ Trừng Trừng đơ ra, tầm mắt chuyển đến cửa máy bay, nhịp tim bất giác nhanh hơn.
Vài giây sau, một người mặc tây trang màu đen xuất hiện.
Đôi mắt giống như đá đen, ngũ quan tinh xảo, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Mắt Hạ Trừng Trừng đỏ lên.
Cô vốn cho rằng xuyên đến thế giới tiếp theo sẽ không được gặp lại nữa.
Không nghĩ tới lại có ngày tương phùng.
Thật ra Tạ Tri Hành nhớ cô hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nhìn anh ấy sống tốt, Hạ Trừng Trừng đã yên lòng.
Làm người không thể yêu cầu quá nhiều.
Cô kế thừa danh vọng cùng tài phú ở thế giới trước, có tiền có sinh mệnh, người quan trọng đều khỏe mạnh đã hạnh phúc hơn đa số người.
Hạ Trừng Trừng tự giác lui một bước, để lại sân khấu hàn huyên cho các ngôi sao.
Kim Nhất Phàm vui vẻ chào hỏi đám người Bạch Húc Xương, Bạch Húc Xương vỗ vỗ vai Kim Nhất Phàm.
“Không phải không hợp ý nhau sao? Như thế nào đột nhiên lại tới tham gia?”
Kim Nhất Phàm nhún nhún vai.
“Khoảng thời gian trước anh họ tôi sinh bệnh, tôi ở bệnh viện chăm sóc!
Bất quá hiện tại anh ấy hết bệnh rồi, lại còn muốn đi du lịch nên tôi liền kéo tham gia!
A, anh họ tôi còn hỏi danh sách khách mời, có thể là fan của mọi người đó, muốn ký tên…… Anh họ! Anh họ?”
Kim Nhất Phàm đang muốn giúp Tạ Tri Hành xin chữ ký, quay đầu lại lại phát hiện Tạ Tri Hành vẫn luôn theo sau lưng mình đã biến mất.
Ngẩng đầu nhìn lại không biết từ khi nào mà Tạ Tri Hành đã tới chỗ Hạ Trừng Trừng.
Kim Nhất Phàm vuốt tóc, không hiểu ra sao.
“Sao anh họ lại tìm chị gái người ta? Hai người quen biết sao?”
Lúc này, Hạ Trừng Trừng đang cầm hành lý.
Có thể là rương hành lý có quá nhiều đồ trang điểm và quần áo nên hơi nặng, cô nhất thời nhấc không nổi, lảo đảo hai bước, phía sau đột nhiên có một bóng người vững vàng đỡ lấy.
Mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà nháy mắt xâm nhập cảm quan, hơi thở quen thuộc làm đầu óc Hạ Trừng Trừng trống rỗng.
Người đàn ông nâng rương hành lý, một tay khác quen thuộc nắm tay Hạ Trừng Trừng.
“Trừng Trừng,”
Trong ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng xuất hiện sự ấm áp, thâm tình nhìn Hạ Trừng Trừng, dịu dàng nở nụ cười.
“Anh cũng tới đây.”
Tới để tìm em. . .