Căn phòng ngủ yên tĩnh, đột nhiên vang lên một giai điệu.
“Bầu trời đã lâu không quang đãng vẫn còn lưu giữ lại nụ cười của em…”
Khi tôi đang ngủ say giấc, một đoạn nhạc đã truyền đến bên tai tôi.
Chiếc điện thoại di động đổ chuông.
Tôi thấy rất phiền, nhưng cơ thể lại mềm nhũn giống như vũng bùn trên giường, dường như sự mệt mỏi của đêm qua vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, tôi không có sức lực để tắt chiếc điện thoại, liền mặc kệ cho nó tự kêu
“Anh nhớ em và vẫn đang chờ đợi sự giải cứu, Anh đang nắm lấy sợi chỉ để ôn lại sự dịu dàng mà em đã dành cho anh…”
Tối qua tăng ca làm việc đến lúc nửa đêm, 3 giờ sáng mới được ngủ, hôm nay là cuối tuần, vốn nghĩ rằng sẽ mượn giấc ngủ này để ngủ thật ngon, nhưng lại bị làm phiền.
Trong sự rối loạn của ý thức, tôi nheo mắt quay người lại vùi đầu vào chăn.
Đối với mọi thứ âm thanh từ bên ngoài truyền đến, bộ não đều đang hết sức ngăn lại những thứ âm thanh đó.
Quả nhiên, một lúc sau âm thanh đó cũng tự dừng lại rồi.
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi…
Ngay khi tôi cho rằng bản thân cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ, thì âm thanh của người làm phiền đó lại vang lên một lần nữa, nó truyền đến bên tai tôi.
Chiếc điện thoại cứ reo lên một cách khó hiểu, làm cho trong đầu của tôi bây giờ đều tràn ngập thứ âm thanh đó.
Thật sự là không thể chịu được nữa, tôi mở chăn ra, đảo đôi mắt của mình, rồi hít một hơi thật sâu.
Chết tiệt, là ai vậy! Phiền hay không phiền!
Tôi không thể nghĩ ra được từ ngữ nào khác để diễn tả sự khó chịu mà bản thân đang gặp phải lúc đó, cảm thấy bản thân mình có thể dùng tay không để cũng có thể xé được một con hổ.
Không sai, tôi chính là cảm thấy hiện tại thậm chí nếu là một con hổ đến đây thì đều không thể đánh bại được loại cảm giác đó của tôi.
Nhưng không có sự lựa chọn nào khác, tôi vẫn phải đưa tay ra mò mẫm quanh giường một hồi, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh đó.
Nhân lúc tôi vẫn còn một chút buồn ngủ, đã nhanh chóng tìm được nguồn gốc của âm thanh rồi tắt nó đi.
Nhưng chiếc điện thoại này giống như là đang trêu chọc tôi, lúc này lại không còn một tiếng âm thanh nào nữa.
Tôi mở to mắt, xoa xoa mái tóc rối bù trên đầu, quay đầu nhìn phía bên cạnh giường, chiếc điện thoại lúc này đang bật sáng màn hình.
Một nửa của nó lơ lửng trên không trung, như sắp muốn rơi xuống.
Thật là kì lạ, rõ ràng tay tôi vừa rồi lướt qua chỗ này, nhưng vừa rồi sao không sờ đến chiếc điện thoại.
Tôi chộp lấy chiếc điện thoại rồi cầm lấy nó, trên màn hình lúc này hiển thị hai cuộc gọi nhỡ và còn là số lạ gọi đến.
Tôi nghi ngờ rồi cau cau đôi mày lại, tôi nhìn chằm chằm vào dãy số đó khoảng chừng vài giây, nhưng vẫn không có ấn tượng gì với số điện thoại này.
Là gọi nhầm sao? Hay là trò đùa của ai đó? Tôi của hiện tại không có nhiều mạch suy nghĩ để do dự về 6 vấn đề này.
Nhưng trong lúc tôi muốn đặt chiếc điện thoại xuống, để tiếp tục ngủ, số điện thoại lạ đó lại hiện lên trên màn hình điện thoại.
Vẫn còn muốn đùa với tôi ư, đùa vui không vậy?
Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ nhớ là bản thân rất tức giận, liền trực tiếp cầm điện thoại lên rồi bấm nút nghe.
Cậu là ai vậy?”
Trong phút chốc điện thoại được kết nối, lời nói không nhẫn nại của tôi đã cắt ngang lời nói của đối phương đang muốn nói ra.
Tôi đã thật sự cho rằng đó là một trò đùa dai của bạn học nào đó, lúc đó cơn phẫn nộ trong lòng tôi đã trực tiếp đạt đến đỉnh điểm, nên cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng tôi đã nghĩ sai rồi, nghe giọng nói, đối phương hoàn toàn không có ý muốn trêu đùa.
Cổ họng tôi gào lên một tiếng, tôi có thể cảm nhận được sự choáng váng của đối phương trong chốc lát, một câu nói bị nghẹn ở cổ họng, rồi ngập ngừng nói.
Gần mười mấy giây trôi qua, cơn buồn ngủ của tôi đã giảm đi một nửa, từ đầu dây bên kia mới lại truyền đến giọng nói.
“Này, xin chào.” Đầu dây bên kia là một giọng nam trẻ tuổi rất chuẩn mực. Đối phương không nói lời nào, tôi cho rằng cậu ta đã treo máy rồi cơ.
“Tôi là Lý Thạc.” Giọng nói của cậu ta lại lần nữa truyền đến.
Tôi còn quan tâm cậu là ai sao?
Làm phiền đến giấc ngủ của tôi, thái độ tự nhiên của tôi không phải là tốt lắm.
Tôi cũng không thật sự nghĩ xem đối phương rốt cuộc là ai, trực tiếp dùng giọng điệu chất vấn để hỏi cậu ta, “Có việc gì sao?”
Vừa dứt lời, dây thần kinh của não tôi đột nhiên giật giật, rồi nhớ lại lời mà cậu ta vừa mới nói.
Lý Thạc…
Tôi sững sờ một lúc, rồi cau mày, nhưng vẫn hoàn toàn không thể nghĩ ra được rốt cuộc cậu ta là ai.
Não bộ bắt đầu quay nhanh, nhưng bất luận là tôi có nhớ lại thế nào vẫn không có ấn tượng gì đối với cậu ta.
Trong khi suy nghĩ, miệng vô thức nhắc lại tên mà cậu ta vừa mới nói ra,“Lý…Thạc…”
Giọng nói không to, giống như là độc thoại không rõ ràng, nhưng cậu ta vẫn nghe thấy.
Hình như đối phương biết là tôi không có ấn tượng gì về cậu ta, nên cậu ta liền nhắc nhở tôi, “Là bạn đại học”
Cuối cùng, sau vài giây dừng lại, tôi mới nhớ ra, cậu ta là một bạn học cùng lớp trước đây ngồi ở bàn phía sau.
Ấn tượng của cậu ta đối với tôi không hẳn là sâu sắc, chỉ nhớ lúc đó cậu ta là một người khá là yên tĩnh, trầm mặc ít nói, cảm giác hiện diện ở lớp không hẳn là rất mạnh.
Tôi và cậu ta rất ít nói chuyện với nhau, vài lần duy nhất đó là bởi vì thuyết trình chủ đề chung.
Chỉ là lâu như vậy rồi không có liên lạc qua lại với nhau, giữa chúng tôi lại không quen, cậu ta tìm tôi là vì có chuyện gì sao?
Trong lúc tôi đang nghi ngờ, giọng nói của cậu ta lại từ trong điện thoại truyền đến, “Cậu là Lâm Thư à.”
Bây giờ tôi đã biết cậu ta là bạn học trước đây của mình, tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi vì thái độ kinh khủng vừa nãy của mình.
Ý thức được thái độ thất lễ của bản thân vừa nãy, tôi hắng họng lại giả vờ điềm tĩnh trả lời cậu ta, “Ừ, sao rồi?’’
Nói xong, tôi lại dùng câu hỏi vừa nãy để hỏi lại cậu lần nữa nhưng với một giọng điệu khác, “Cậu có việc gì sao?”
“Hôm nay tôi có thể gặp mặt cậu được không? Tôi có một thứ muốn đưa cho cậu” Giọng điệu của cậu ta vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng đó.
Tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao cậu ta lại đột nhiên liên lạc với tôi.
Trong lòng là muốn từ chối, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời cậu ta như thế nào, giọng nói không đem đến bất kỳ cảm xúc nào của cậu ta lại truyền đến, “Nói chính xác, là Trần Nhất.”
Dường như là trong khoảnh khắc đó,trong đầu của tôi là một khoảng trống rỗng, tim của tôi đột nhiên ngừng đập, ngay sau đó là một mảng lớn về ký ức xuất hiện trong đầu tôi.
Đã nhiều năm như vậy, nghe đến cái tên đó lần nữa, cơ thể tôi vẫn có cảm giác giống như là bị ấn vào huyệt đạo, nhất thời trở nên cứng đờ lại.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn không còn nữa và điều này làm tôi rất lâu đều không có tinh thần trở lại.
Cậu ta dường như ý thức được trạng thái lúc này của tôi, lại nhẹ nhàng hỏi tôi một lần, “Cho nên, hôm nay tôi có thể gặp cậu không?”
Cuối cùng, tôi cũng đã đồng ý rồi.
Trước khi cúp máy, cuối cùng tôi vẫn do dự hỏi câu đó, “Cậu ấy sẽ đến không?”
Tôi không nói rõ “cậu ấy” là đang ám chỉ ai, nhưng tôi nghĩ cậu ta nên biết.
Quả nhiên, giọng nói của cậu ta từ đầu dây bên kia truyền đến, giọng nói của cậu ta bỗng trở nên khàn lại và nhỏ dần đi, “Trần Nhất, Cậu ấy không đến đâu.”
Cổ họng tôi khàn lại, giọng có chút nghẹn lời,“Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tắt điện thoại, mắt tôi đột nhiên có chút đau nhức, nhìn ra cửa sổ với một khe hở nhỏ, đầu óc trở nên trống rỗng.
Không có ánh nắng gay gắt nào chiếu vào, xem ra hôm nay bầu trời âm u.
Loa phát thanh bên ngoài đang phát một bài hát, lời của bài hát đã truyền vào tai tôi.
“Những ký ức đau thương đó bỏ quên trong đất bùn của mùa xuân…”
“ Cả bầu trời mưa hoa bay lả tả rơi xuống đất bùn của mùa xuân…”
……
Đúng vậy, đã gần đến mùa xuân rồi…
Là một mùa mà vạn vật sống lại, là một mùa tràn đầy sức sống và hy vọng.
Lúc này tôi đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, tôi đứng dậy rồi đi lấy một cốc nước, nhân tiện cũng mở luôn rèm cửa trong phòng.
Tôi nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên có chút ngẩn ngơ, giống như là đang đột ngột trở về bầu trời mùa đông của 6 năm trước vậy.
Chỉ là, thời tiết của phương Bắc vẫn đang còn rất lạnh, rõ ràng là đã vào mùa xuân, nhưng hiện tại bên ngoài lại có tuyết rơi.
Tôi run rẩy một lúc, hai tay khoanh lại vào nhau.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng là căn phòng này mở lò sưởi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.
Sự việc vừa mới xuất hiện lại đột nhiên lướt qua trong đầu tôi một lần nữa, giống như là cùng một giấc mơ vậy, cuộc điện thoại đó hiện ra không được chân thật như vậy.
Tôi rơi vào trầm tư suy nghĩ…
Mặc dù tôi không biết tại sao Lý Thạc lại muốn gặp tôi, cũng không biết đồ mà cậu ta muốn đưa cho tôi rốt cuộc là đồ gì.
Nhưng cậu ta nhắc đến Trần Nhất, vậy không có lý do nào hết, tôi muốn đi gặp.
Lý Thạc nói cậu ấy không đến, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy có chuyện gì đó, tôi vẫn muốn đánh cược một lần.
Nếu cậu ấy đến thì sao?
Tôi thật sự muốn gặp cậu ấy, cho dù, chỉ là nhìn cậu ấy từ xa.
Tôi tha thứ cho cậu ấy rồi, bởi vì…
Từ đầu đến cuối tôi đều không tin, cậu ấy sẽ là kiểu người như vậy.
Đối với chuyện tình cảm cứ trêu đùa như vậy, lại còn bạc tình bạc nghĩa, cậu ấy không nên là…