Tuyết Rơi Năm Thứ Tám

Chương2: Nhìn Thấu


Năm 2014, tôi 25 tuổi, là một người mới bước vào nghề được vài năm.

Anh ấy, tôi không biết.

Có lẽ, đã kết hôn rồi.

Hoặc có thể, hiện tại anh ấy đang rất hạnh phúc và cũng không hy vọng rằng tôi sẽ đến làm phiền anh ấy.

Nhưng tôi không còn cách nào nữa rồi, tôi chỉ có thể làm như vậy, tôi cần phải nhìn về phía trước, chứ không phải là dừng lại mãi trong chuyện quá khứ.

Vì vậy, hôm nay tôi quyết định ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng này. Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì có thể gặp được anh ấy. Còn không thuận lợi, thì cứ coi như là đang từ bỏ nỗi nhớ kia cho bản thân mình, cũng không mất mát gì.

.……

Tôi quen biết Trần Nhất, là năm tôi lên lớp 11.

Tôi nhớ rất rõ, vào ngày hôm đó tuyết rơi rất dày, trên mặt đất đều là lớp tuyết trắng chất chồng lên nhau rất dày.

Lần cuối cùng tôi đã đến trường trước kỳ nghỉ đông là để nhận tài liệu và bài tập của kỳ nghỉ đông.

Đúng lúc, thầy chủ nhiệm nói đến thành tích kiểm tra cuối kì đã có rồi, thầy đặt phiếu ghi điểm ở trong phòng học để chúng tôi lần lượt xem.

Khi phiếu ghi điểm chuyển đến, trong lòng tôi còn có chút hy vọng, nhưng nhìn từ trên xuống dưới, đã xem đến một nửa của phiếu ghi điểm, vẫn không nhìn thấy tên của tôi.

Trong lòng dường như đã trở nên chán nản, tôi có một dự cảm chẳng lành, tôi mở to mắt xem lại từ đầu, xem một cách rất cẩn thận, thậm chí còn dùng tay chỉ từng hàng một để xem, nhưng trước một nửa của phiếu ghi điểm vẫn là không có tên của tôi.

Tôi liền biết rằng lần này có lẽ bản thân sắp chán nản rồi.

Trong lòng đã tràn ngập sự thất vọng, tôi không còn có dũng khí để tiếp tục tìm nữa, định đưa danh sách này chuyển cho người bên cạnh.

Nhưng khoảnh khắc tôi chuyển tiếp phiếu ghi điểm này đi, sao lại đúng lúc như vậy, tôi thấy được tên của mình ở vị trí rất thấp.

Lâm Thư, thứ hạng lớp xếp thứ 26, thứ hạng của trường xếp thứ 378.

Đối với tôi mà nói, một vài chữ này áp lực giống như Núi Ngũ Hành Sơn đè lên người của Tôn Ngộ Không vậy, cũng giống như áp lực làm tôi thở không kịp.

Mặc dù thành tích của tôi không phải là hạng nhất, nhưng trước giờ luôn nằm trong top 10 của lớp.

Lần kiểm tra này là một đợt kiểm tra chung lớn của tổ chức các trường học trong thành phố chúng tôi khá là quan trọng.

Vì vậy thành tích này đối với tôi mà nói nó có đả kích rất lớn.

Đôi mắt của tôi trong chốc lát liền cảm thấy cay cay, nước mắt đã chảy ra từ trong khóe mắt.

Tôi muốn khóc, nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ.

Khi nước mắt sắp rơi, tôi liền ôm lấy tài liệu của mình rồi chạy ra ngoài.

Tôi không thích bị người khác nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của bản thân mình, bởi vì như vậy sẽ bị người khác nói là ngang ngược và có thể sẽ bị ghét bỏ.

Tôi không muốn bị người khác ghét bỏ…

Từ lúc bước ra khỏi lớp học, tôi vừa đi vừa cố kiềm chế bản thân mình, tôi không thể khóc.

Không lâu sau, tâm trạng của tôi cũng đã trở nên bình tĩnh lại.

Bây giờ mới tôi mới chợt nhận ra, tuyết rơi dày giống như lông ngỗng bay lơ lửng trong không trung.

Cũng không biết đợt tuyết này bắt đầu rơi từ lúc nào, hiện tại trên mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng.

Toàn bộ khuôn viên trường học đều biến thành một vùng lạnh lẽo và tỏa sáng, xem ra thật sự vẫn có vẻ đẹp độc đáo.

Tuyết rơi rồi, nhưng tôi lại không mang ô.

Cứ để như vậy đi, nó cũng khá phù hợp với tâm trạng của tôi lúc này.

Sau khi ra đến cổng trường, tôi cứ thế men theo con đường đó đi về phía trước.

Tuyết càng rơi càng dày, tuyết rơi trên đỉnh đầu tôi cũng dày đặc hơn trước.

Lúc này bên cạnh đi đến hai người, là một đôi cha con, tôi nhìn thấy liền có chút choáng váng.

Họ vừa đi vừa cười với nhau, hai người che chung một chiếc ô, nhưng chiếc ô đó rõ ràng đã bị nghiêng, bờ vai kia của người bố đều đã ướt đẫm.

Nhìn xem, cô gái đó thật là hạnh phúc.

Không biết là tại sao, dường như trong nụ cười của cô gái nhỏ rất có sức cảm hoá.

Nhìn cô ấy cười, tôi cuối cùng cũng cười theo.

Trong sự vô thức đó, một dòng chất lỏng ấm áp đã chảy qua hai má, nó đặc biệt khác với cảm giác những bông tuyết đang rơi trên mặt tôi.

Trong thời tiết lạnh giá, da dẻ cũng có phần nhạy cảm, cảm giác ấm áp này cũng vô cùng khó chịu trong những ngày tuyết rơi này.

Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt, nhưng hai tay đều đang ôm sách, cũng không thể đưa tay ra được.

Bản thân tôi cũng không dám tin, trong hoàn cảnh này, tôi vẫn còn có thể cười được.

Vốn dĩ trên sách không lừa người, nhìn thấy người khác hạnh phúc, bản thân thật sự cũng sẽ rơi nước mắt.

Tôi quay đầu chuẩn bị đi về nhà, vốn cho rằng hôm nay sẽ như vậy. Nhưng lúc đi ngang qua trường trung học cơ sở, tôi nhìn thấy người đó, ông ấy đến đón con của mình về nhà.

Cảnh tượng này có phần khá giống với hai cha con vừa nãy, nhưng khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này lại cảm thấy không được vui vẻ.

Đúng vậy, ông ấy luôn luôn như vậy với đứa con bảo bối của mình, đối với tôi lại chỉ có sự răn dạy và trách mắng lạnh lùng.

Đột nhiên, ánh mắt của người đó hướng về phía bên này, ông ấy nhìn thấy tôi rồi.

Nhưng ông ấy lại giả vờ nhắm mắt làm ngơ.

Tôi ghét nhất và cũng sợ nhất ánh mắt đó của ông ấy, điều đó còn thờ ơ hơn cả việc đối xử với người lạ.

Sao thế, là sợ tôi làm phiền sao?

Hay là, chỉ có một chiếc ô nên không thể che được cho tôi, dù là nói một lời với tôi từ xa ông ấy đều không bằng lòng.

Vẫn là cái nhìn đó của ông ấy, ghét dáng vẻ của tôi.

Tôi cũng không đi qua bên đó để chủ động chào hỏi với ông ấy, sự việc này chẳng qua là một khuôn mặt nóng kề vào một chiếc m.ô.n.g lạnh, trải qua vài lần thì cũng đủ rồi.

Cách đối đãi đó tôi luôn luôn là vậy có thể gặp nhưng không thể cầu.

Thôi bỏ đi, không bận tâm nữa, đã nhiều năm như vậy rồi đều là trôi qua như thế, lần này cũng không khác.

Cuối cùng, tôi trở về nhà với một bộ dạng đã bị tuyết phủ đầy.

Trở về nhưng không phải ngôi nhà có người đàn ông đó, mà là nhà của bản thân tôi.

Trước đây tôi vẫn luôn ôm hy vọng đối với ông ấy, cho rằng tôi chỉ cần thay đổi trở nên hiểu chuyện hơn nữa, thành tích trở nên xuất sắc hơn, thì ông ấy sẽ phát hiện ra điểm tốt của tôi, thái độ đối với tôi cũng sẽ thay đổi hẳn.

Nhưng mọi thứ không phải như vậy, tôi đã nói với chính mình hết lần này đến lần khác, ông ấy chỉ là chưa phát hiện ra điểm tốt của tôi, nhưng hết lần này đến lần khác sự kỳ vọng cuối cùng đều bị làm cho sụp đổ.

Ông ấy vẫn giống như trước đây ghét bỏ tôi như vậy, thậm chí có vẻ như so với trước đây thì càng ghét bỏ tôi hơn.

Tôi không ngừng suy nghĩ lại chuyện đã qua của bản thân, nhưng tôi thật sự không biết bản thân mình rốt cuộc đã sai ở đâu…

Sau này tôi nghĩ thông rồi, cũng không còn cố chấp với vấn đề này nữa, tôi muốn chăm chỉ học tập, trốn thoát khỏi ông ấy, sống cuộc sống của chính mình.

Vì vậy khi tôi lên cấp 3, tôi cho rằng bản thân đã có đủ năng lực để sống một mình, liền dứt khoát chuyển ra ngoài thuê nhà để ở.

Kể từ sau hôm đó, người đó đưa tiền tiêu vặt cho tôi là càng ngày càng ít đi, tôi cũng không muốn thường xuyên hỏi ông ấy.

Ông ấy vốn đã ghét tôi rồi, tôi đi tìm ông ấy nếu làm không tốt là lại bị mắng một trận, vì vậy tôi luôn luôn tiết kiệm tiền.

Mãi cho đến khi tôi không thể tự trả được tiền phòng, tôi liền đi tìm ông ấy, nhưng ông ấy nói là do bản thân tôi muốn chuyển ra ngoài sống. Chuyện này không có liên quan gì tới ông ấy, muốn tôi tự mình nghĩ cách.

Thế này tôi phải làm thế nào, vì vậy tôi chọn đi làm thêm.

Nhưng tôi lúc đó mới 17 tuổi, thậm chí còn chưa trưởng thành, hầu như không có nơi nào cần những người như tôi, họ còn không dám tuyển dụng.

Tôi chỉ có thể làm thêm tại nhà ăn của trường học, nhưng họ không trả tiền cho tôi, họ chỉ lo chuyện ăn uống thôi.

Nhưng không phải quá mệt mỏi, có thể tiết kiệm được tiền ăn cũng là tốt.

Học kì hai của năm lớp 10, bà nội ở quê nghe được sự việc này, vội vã từ trên trấn đến trường của chúng tôi để tìm tôi, nói là không yên tâm.

Ở trước mặt của bà nội, tôi cố gắng làm ra dáng vẻ bản thân mình đang rất hạnh phúc, muốn để cho bà biết rằng tôi vẫn sống tốt, không làm bà phải lo lắng.

Nhưng bà nội đã nhìn ra được sự vất vả của tôi, chỉ có bà là người hiểu tôi nhất.

Ngày hôm đó tôi ôm bà rồi khóc một lúc rất lâu.

Rồi những ngày đầu đó bà liền ở lại đây, chăm sóc tôi những lúc đến trường và tan học, bảo đảm rằng lúc tôi tan học trở về nhà có thể có cơm ăn, không đến mức đáng thương như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.