Xuân Hoa Còn Vương Vấn

Chương 16


Ngày rời khỏi Vũ Định, ta đến thăm Tô chưởng quầy và các sư phụ ở tú trang Linh Lung .

 

Thời gian trôi qua, Tô chưởng quầy năm xưa còn xuân sắc nay tóc mai đã điểm bạc.

 

Bà ấy cười nói: “Ta đã bốn mươi rồi đấy, ai mà chẳng già đi, có gì kỳ lạ đâu, lão sư phụ họ Đàm năm xưa dạy con thêu Thục tú năm ngoái cũng đã qua đời rồi.”

 

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

 

Vài vị sư phụ thêu thùa nhìn thấy ta, đỏ hoe mắt, khuyên ta ở lại.

 

Tô chưởng quầy liếc bọn họ một cái, thở dài: “Năm đó giữ không được, hôm nay sao có thể giữ được? Tiểu Tần Kiệm của chúng ta là người có chủ kiến.”

 

Ta có chút ngượng ngùng.

 

Ngày chia tay, Tô chưởng quầy luôn mạnh mẽ cũng có chút tiu nghỉu, nắm lấy tay ta, lẩm bẩm: “Phu nhân Chu gia là người tốt, năm đó đưa con đến học nghề, biết tiệm thêu chúng ta kinh doanh khó khăn, đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều.”

 

“Tần Kiệm, đời người kỳ thực rất ngắn ngủi, đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, càng phải sống thật tốt, mới không uổng công đến nhân gian một chuyến.”

 

“Đã giữ con không được, Tần Kiệm, mong con năm tháng sau này bình an vô sự.”

 

Ta mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ấy, nói ra câu nói giấu kín trong lòng bấy lâu nay: “Sư phụ, trong lòng Kiệm Kiệm, người là người đáng kính nhất.”

 

Tô chưởng quầy rốt cuộc cũng rơi lệ, đẩy tay ta ra, quay đầu đi giả vờ thoải mái nói: “Đi đi, nếu con còn có lương tâm, nhớ gửi thư về.”

 

Xe ngựa đi ngang qua phố Nam Thành, Vệ Ly hỏi ta có muốn đến phủ đệ Chu gia xem thử hay không, nàng ấy có cách.

 

Nàng ấy đương nhiên có cách, võ công cao cường, bản lĩnh hơn người.

 

Nàng ấy là ám vệ của hoàng đế Tiêu Cẩn Du.

 

Lúc quyết định rời kinh, Tiêu Cẩn Du rất kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản, phái Vệ Ly đi theo, hắn nói: “Chờ Trường An trở về đòi người, trẫm cũng phải cho hắn một lời giải thích.”

 

Cũng được, dù sao ta cũng không có ý định trốn tránh hắn.

 

Nhìn phủ đệ Chu gia lần cuối, ta lắc đầu, nói với Vệ Ly: “Nơi đó không còn là nhà của ta nữa.”

 

Tháng ba ở Tiền Đường, ta định cư tại Giang Nam.

 

Đã nửa năm trôi qua, vị Quảng Lăng vương bị đày hồi phiên kia bị người ta ám sát, thế tử kế vị.

 

Ta còn biết hiện giờ trên triều đình, vị đốc chủ Tây Xưởng được hoàng đế tín nhiệm nhất, quyền thế ngập trời, tên là Chu Ngạn.

 

Biết được tin tức này, ta rốt cuộc cũng yên lòng, sau đó lại mỉm cười.

 

Thêu thùa ở Giang Nam rất phổ biến, phái hệ nhiều vô số kể, cao thủ nhiều như mây.

 

Ta cũng mở một tiệm thêu, thêu đủ loại sản phẩm, chủ yếu là dùng kỹ thuật Thục tú.

 

Kỹ thuật Thục tú tinh xảo tỉ mỉ, nguyên liệu vải lụa, chỉ ngũ sắc phong phú, màu sắc đa phần tươi sáng đẹp đẽ, việc buôn bán nhất thời rất tốt.

 

Chỉ là khách hàng chủ yếu của ta, đa phần là các cô nương chốn phong trần.

 

Đặc biệt là Yểu Nương, kỹ nữ nổi danh ở Xuân Nhật lâu, đã đặt ta làm một chiếc váy thêu kiểu Mã Diện bằng kỹ thuật Thục tú, lúc du ngoạn Tiền Đường vào buổi tối, nàng ấy mặc chiếc váy ấy nhảy một điệu múa ở mũi thuyền, rực rỡ lóa mắt, khiến vô số người say đắm.

 

Từ đó về sau, việc buôn bán của tiệm thêu càng thêm phát đạt, ta bèn nhận thêm vài nữ học trò gia cảnh nghèo khó, ngày thường dạy dỗ tận tình, các nàng ấy rất ham học, gọi ta là Kiệm Kiệm sư nương.

 

Đào nhỏ rực rỡ liễu thướt tha, Xuân sắc ngập tràn đất Giang Nam, Mưa tạnh gió ấm khói sương nhạt, Cảnh sắc say lòng tựa rượu nồng.

 

Ta và đám người Yểu Nương trở nên quen thuộc, các nàng ấy nhiều lần rủ ta du ngoạn trên thuyền hoa, đều bị ta lấy lý do bận rộn mà từ chối.

 

Lần cuối cùng, Vệ Ly nhắc nhở ta, nếu ta không đi, bọn họ sẽ nghi ngờ, cho rằng ta ghét bỏ thân phận của bọn họ.

 

Tối hôm đó, ta thay y phục, dẫn Vệ Ly đến sông Thập Lý.

 

Buổi tối ở Tiền Đường, say sưa trong ánh đèn, chìm đắm trong vàng bạc.

 

Mặt sông lấp lánh gợn sóng, thuyền bè qua lại như thoi đưa, mỗi chiếc đều giăng đèn kết hoa, nguy nga lộng lẫy.

 

Trên thuyền cột trụ chạm trổ tinh xảo, ngay cả các cô gái được vẽ trên đèn lồng cũng sống động như thật.

 

Công tử phong lưu, mỹ nhân nổi danh, ca hát vui chơi, tiếng đàn vang vọng, tiếng cười nói rộn ràng.

 

Ta đứng ở mũi thuyền hoa phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn thấy một chiếc thuyền lớn ở đối diện, vô cùng lộng lẫy, có một thiếu niên mặc y phục đỏ rực vô cùng nổi bật.

 

Hắn ta thổi một khúc sáo, không nói đến tiếng sáo du dương êm tai, chỉ riêng nụ cười khinh thường khi đối mặt với những tiếng tán thưởng của mọi người, đã khiến ta sững sờ.

 

Đôi lông mày, đôi mắt ấy, vẻ kiêu ngạo bất cần đời vô tình lộ ra, khóe miệng cong lên, tràn đầy ý chí, giống hệt A Ngạn ca ca lúc còn ở Chu gia trong ký ức của ta.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.