Mười phút sau, cô đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, bày ra tư thái hèn mọn, lí nhí nói: “Hoắc tổng, tôi tới nhận sai.”
Anh hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói đầy châm biếm: “Ồ? Vậy cô sai chỗ nào?”
“Tôi sai ở không biết xấu hổ giả mạo chị gái kết hôn cùng anh, sai ở việc nhốt chị gái ba năm, càng sai khi hy vọng xa vời có được đồ vật mà mình không xứng…”
Hoắc Cảnh Thâm hài lòng gật đầu, như là xem say sưa: “Nếu cô sớm tự mình hiểu như vậy thì sao phải chịu nhiều khổ như vậy chứ?”
Thấy vẻ mặt anh dịu đi, Giang Khả Tâm lúc này mới cẩn thận cầu xin: “Cho nên anh có thể trả lại công việc cho tôi không? Tôi thật sự rất cần tiền.”
Hoắc Cảnh Thâm nâng mắt cười, ngả ngớn nắm cằm cô: “Cô thiếu tiền như vậy à? Vì sao?”
Nụ cười của anh lại giống như một thanh đạo hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c cô, đau đến cả người cô run lên, m.á.u mũi không kịp đề phòng tuôn ra.
Cô bi thương nói: “Bị ung thư dạ dày, phải chữa bệnh, cho nên thiếu tiền.”
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại cười ngắn một tiếng, như là nghe được chuyện cười hoang đường: “À, nguyên lai mắc bệnh nan y, vậy quả thật rất cần tiền.”
Nói xong, anh cầm lấy hộp giấy ném lên người Giang Khả Tâm, sau đó đứng dậy khóa cửa, lại trở lại sô pha rồi ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói.
“Quả thật tôi có nhiều tiền, nhưng tại sao phải cho cô?”
Giang Khả Tâm lấy giấy lau m.á.u mũi, cảm nhận được trái tim đang co rút đau đớn, mạnh mẽ cười một cái: “Chỉ cần anh để cho tôi tiếp tục công tác, dù cho tôi làm cái gì tôi đều nguyện ý!”
Hoắc Cảnh Thâm mỉm cười, gợi ý cởi áo khoác: “Vậy được, nếu cô làm tôi hài lòng, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho.”
Giang Khả Tâm giật mình, khuôn mặt trắng bệch càng thêm mất đi huyết sắc.
Hoắc Cảnh Thâm Diệp cũng không thúc giục cô, chỉ giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, dường như muốn nhắc nhở cô thời gian không còn nhiều lắm.
Giang Khả Tâm nhấc chân đi tới bên cạnh anh, chậm rãi quỳ xuống, tay run rẩy cởi dây lưng của anh…
Lạch cạch một cái, thắt lưng đã cởi ra, tay Giang Khả Tâm run run, căn bản không đụng tới gì, nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại như bị ma ám, trướng đến phát đau.
Trong mắt trào ra tia chớp, anh đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nữ nhân này đối với hắn.
Một giây sau, anh ôm lấy cô bước nhanh đi vào giường lớn.
Không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng khóc áp lực….
Đêm đó, Hoắc Cảnh Thâm liền xóa lệnh đóng băng của Giang Khả Tâm.
Cũng không biết là ai đưa tin tức Giang Khả Tâm đắc tội Hoắc Cảnh Thâm tuồn ra ngoài, hai ngày nay cô chạy khắp đoàn làm phim, gọi đến vỡ điện thoại mà vẫn không có một người dám cùng cô hợp tác.
Đêm khuya, Giang Khả Tâm mệt mỏi trở lại bệnh viện.
Cô cũng không dám vào gặp bà, chỉ có thể trốn ở ngoài phòng bệnh, nhìn số tiền còn sót lại 0 đồng trên tin nhắn trừ tiền điện thoại di động, ở trên hành lang yên tĩnh, không tiếng động lặng lẽ khóc.