Sau bữa ăn, cậu ấy nhất quyết đòi rửa bát, Lăng Thiệu Thu không thể kiên quyết từ chối nên đồng ý.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lăng Thiệu Thu tự mình tìm quần áo cho cậu ta. Tiểu Nham có chiều cao tương đương với anh, sau này mới cao lên, nên bây giờ quần áo của anh vừa vặn cậu ta.
“Sao anh không đưa quần áo của hắn cho tôi?” Tiểu Nham hỏi.
Lăng Thiệu Thu có lẽ đã đoán được nguyên nhân khiến cậu ta không hài lòng, nên chỉ xem cậu ta như một đứa trẻ và nói: “Mặc đồ của tôi không tốt sao?”
Tiểu Nham lặng lẽ đỏ mặt, không nói gì.
Lăng Thiệu Thu hỏi: “Cậu muốn ngủ một mình hay ngủ với tôi?”
Mặt cậu bé càng đỏ hơn, cậu thì thầm: “Với anh.”
Lăng Thiệu Thu nghe vậy, lại muốn trêu chọc Tiểu Nham, cố ý nói: “Hả? Cậu muốn ngủ một mình à? Được, tôi lấy chăn cho cậu.”
Chàng trai trẻ trở nên lúng túng và nhanh chóng cất cao giọng: “Tôi muốn ngủ với anh.”
Lăng Thiệu Thu cười và đưa cho cậu ta một chiếc chăn mỏng.
Đêm khuya, hai người nằm chung một giường, đắp hai chiếc chăn bông. Tiểu Nham không ngủ được, trằn trọc mãi, còn Lăng Thiệu Thu lại là người ngủ không sâu, chập chờn cũng không ngon giấc.
Lăng Thiệu Thu không muốn mở mắt, chỉ nhẹ nói: “Đừng nhúc nhích nữa chó con. Cậu đã ở trong ổ rồi, ngủ đi, có tôi ở đây.”
Mặc dù ở trong bóng tối không thấy gì, nhưng Tiểu Nham vẫn cố nhìn Lăng Thiệu Thu.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nhóc biết rằng mình mới mười bảy tuổi, nhưng dường như đã khác, có phải vì cậu đã lớn rồi không? Và thật sự khi lớn lên, cậu sẽ trở thành người thế nào? Có khác biệt so với hiện tại?
Mấy ngày nay, Lăng Thiệu Thu cùng Tiểu Nham ra ngoài hai lần, nhìn thấy rất nhiều thứ cậu ấy chưa từng thấy.
Họ tình cờ gặp một người quen, Tiểu Nham đeo khẩu trang, đội mũ không nhận ra, chỉ nói là người thân đến ở vài ngày. Nhưng để giảm thiểu rủi ro, họ quyết định ít ra ngoài hơn.
Tiểu Nham chụp ảnh cho anh, hai người cùng nhau chụp ảnh, sau khi về nhà, cậu ngồi trên thảm nhìn đi nhìn lại bức ảnh một cách vui vẻ.
Ánh mặt trời từ ngoài ban công chiếu vào, phủ trên người thiếu niên một tầng ánh sáng vàng, khi ngẩng đầu lên vẫn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cậu ta.
Lăng Thiệu Thu muốn vẽ.
Tiểu Nham chú ý tới động tác của anh, vui vẻ cười nói: “Muốn vẽ tôi sao?”
Lăng Thiệu Thu cũng cười: “Vậy cậu cho tôi vẽ, được không?”
Tiểu Nham giở trò, đặt tay phải lên trái tim, giả vờ trầm giọng nói: “Tôi rất vui lòng.”
Lăng Thiệu Thu buồn cười, vội vàng chuẩn bị giá vẽ và màu rồi bắt đầu.
Buổi chiều hôm đó thật êm đềm, yên bình và ấm áp.
Có lẽ, trong suốt quãng đời còn lại, Lăng Thiệu Thu có thể nhớ lại cảnh tượng này và mối tình mười bảy năm trước.