Ngoại truyện: Cố Thâm
1.
Sau khi bà nội Khương Ninh mất, bạn thân của cô, Lục Trì, đã tổ chức đám tang cho bà cùng Khương Ninh.
Tôi đã đến dự đám tang, Lục Trì không chào đón tôi, suốt lộ trình mặt mày rất khó coi với tôi.
Tôi cầm bó hoa đến trước linh cữu của Khương Ninh.
Lục Trì dường như cuối cùng không nhịn được nữa, bước vội về phía trước, nhào tới giật lấy bó hoa tôi đặt xuống, ném ra khỏi phòng.
Anh ta gần như chỉ mặt tôi mắng mỏ:
“Tên đàn ông dở hơi không chung thủy, lúc trước đã phản bội Khương Ninh, bây giờ anh còn tư cách gì đến đây!?”.
Tôi không thấy ngạc nhiên vì anh ta ghét tôi, dù sao tôi cũng đã chia tay với Khương Ninh.
Nhưng bây giờ những lời anh ta nói, tôi lại không hiểu gì cả.
Tôi nhất thời không nhịn được, vừa căm hận, vừa ấm ức hỏi ngược lại:
“Rốt cuộc là ai, là ai phản bội ai?”.
Lục Trì sững người lại.
Phản ứng lại câu nói của tôi, sắc mặt anh ta tái mét, bèn xông tới đ.ấ.m tôi một cú thô bạo.
Giọng anh ta khản đặc, run rẩy:
“Anh có ý gì! Khương Ninh đã không còn, anh còn muốn vấy bẩn linh đường của cô ấy hay sao?”.
Anh ta đánh tôi một cú đau, m.á.u chảy trên mặt tôi.
Nhưng tôi lại không muốn làm bẩn linh đường của Khương Ninh, cắn răng chịu đựng, không đánh trả.
Tôi nhìn Lục Trì phản ứng giận dữ và đau đớn như vậy, trong lòng thấy có chút buồn cười.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, kể lại chuyện lúc trước:
“Hơn ba năm trước, cảnh tượng hai người các người hôn nhau say đắm trong quán bar, tôi đã tận mắt chứng kiến”.
Đó là ngày hôm trước khi tôi chia tay cô ấy.
Tối hôm đó tôi đi tìm cô ấy, nhưng trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, tôi lại nhìn thấy cô cười dựa vào cổ của Lục Trì, ánh mắt thì tràn đầy tình cảm.
Tôi thậm chí còn tự lừa dối rằng, có lẽ cô ấy đã uống say chăng?
Cho nên sau khi bọn họ rời đi, tôi chống đỡ lấy cơ thể đang run rẩy vì tức giận, bồi tiền cho anh phục vụ quán bar để hỏi chuyện.
Tôi được biết Khương Ninh mới chỉ uống một ly, độ cồn trong đó rất thấp, gần như không thể say.
Chính tôi cũng thấy rất buồn cười vì sự tự lừa mình dối người.
Rõ ràng lúc đó tôi đứng không xa, còn nghe thấy cô ấy gọi: “A Trì”.
Lục Trì khó tin nhìn tôi: “Lúc đó, anh đã nhìn thấy sao?”.
2.
Tôi kìm nén nỗi đau khổ trong mắt, cười lạnh: “Thế nào, bị tôi nhìn thấy thì rất hối hận à?”.
Biểu cảm của Lục Trì trở nên đau đớn và méo mó, một lúc sau mới lên tiếng.
“Khương Ninh cô ấy, không từng có lỗi với anh”.
“Tôi đúng là thích cô ấy, đã thích nhiều năm rồi.
“Lần đó cô ấy say rồi, tôi nghĩ rằng tình cảm của tôi chắc chắn không có kết quả rồi.
“Không kìm chế được, nghĩ rằng thừa dịp cô ấy say thì sẽ hôn trộm cô ấy.
“Nhưng khi tôi lại gần, cô ấy ôm lấy cổ tôi và gọi một tiếng “A Thâm””.
Tôi run rẩy phản bác: “Cô ấy rõ ràng là gọi anh”.
Lục Trì đỏ mắt:
“Anh tin hay không tùy anh.
“Cô ấy gọi một tiếng đó, tôi biết mình đã thua hoàn toàn rồi.
“Vậy nên đến giây phút cuối cùng, tôi không có hôn cô ấy.
“Anh nói nhìn thấy chúng tôi hôn nhau, chắc là nhìn từ góc nên mới hiểu lầm”.
Tôi lùi về phía sau hai bước, lắc đầu: “Tôi không tin”.
Lục Trì lộ vẻ thất bại:
“Cô ấy đã mất rồi.
“Chuyện cũ trước kia, tin hay không, còn có gì khác nhau?”.
Tôi cảm thấy có chút khó thở, cố gắng chứng minh mình không sai:
“Cô ấy lúc đó mới chỉ uống một ly, làm sao có thể say?”.
Lục Trì nghi hoặc hỏi ngược lại tôi:
“Tửu lượng của cô ấy thấp đến đáng ngạc nhiên, anh đã ở bên cô ấy nửa năm, không lẽ không biết điều này?”.
Tôi mơ hồ nhớ lại quãng thời gian ở bên Khương Ninh.
Thật ra tôi chưa bao giờ thấy cô ấy uống rượu.
Vì tim tôi không được tốt, uống rượu rất dễ xảy ra chuyện.
Mỗi lần có tiệc hay tụ tập, Khương Ninh luôn ngăn không cho tôi uống rượu.
Kéo theo đó, cô ấy cũng không bao giờ uống.
Đến mức, tôi thậm chí còn chưa từng tận mắt thấy cô ấy uống rượu.
Đối với tửu lượng của cô ấy, tôi hoàn toàn không biết gì.
Tôi run giọng dữ dội:
“Tuy cô ấy không có gì với anh, nhưng cô ấy cũng không thực sự yêu tôi.
“Tôi còn đích thân nghe thấy cô ấy nói, ở bên tôi chỉ là chơi đùa mà thôi”.
Đó là ngày thứ ba sau khi tôi và Khương Ninh hôn nhau.
Tối hôm đó tôi lên tìm cô ấy, tình cờ nhìn thấy cô ấy đang trò chuyện với một cô gái.
Tôi không quen biết cô gái đó, nhìn cô ấy nhỏ hơn Khương Ninh một chút, đôi mắt và đôi mày có vài phần giống cô ấy.
Có thể cô ấy có quan hệ họ hàng với Khương Ninh chăng.
Buổi tối ánh sáng lờ mờ, Khương Ninh không nhìn thấy tôi đi tới, cứ mải nói cười với cô gái kia.
Cô gái kia cười hỏi cô ấy: “Lừa được một tên ngốc lạnh lùng khoa luật, chị có đắc ý không?”.
Khương Ninh cũng cười, giọng điệu thờ ơ:
“Cũng được, có cảm giác thành công.
“Chỉ là giờ anh ta hơi bám người quá, không thích lắm”.
Cô gái kia nghe vậy, càng cười “phụt” lớn hơn: “chị không sợ Lục Trì đến tìm chị gây sự à?”.
Khương Ninh đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay: “Chơi đùa thôi mà, Lục Trì có biết”.