20.
Lần tái ngộ Phó đại nhân là vào một buổi chiều.
Tạ Kim Yến đã cầu xin Ninh Vương tái thẩm lại vụ án tham ô bạc cứu trợ.
Một tháng sau, kết quả được công bố khắp thiên hạ, làm chấn động lòng người. Năm đó, triều đình cấp hơn một triệu lượng bạc để cứu trợ nạn dân, nhưng các cấp đại thần thông đồng với nhau, từ quan lớn đến quan nhỏ đều thừa dịp nhúng tay, c//ướp đoạt bạc và lương thực cứu trợ.
Quan lại các cấp tham ô, cắt xén, cuối cùng số bạc đến tay nạn dân chẳng còn được bao nhiêu.
Điều đáng chê trách nhất chính là, việc này, Thánh thượng không chỉ biết rõ mà còn là kẻ nuốt phần lớn số bạc ấy.
Thánh thượng kiêu căng xa xỉ, háo danh, dưới danh nghĩa cứu trợ dân chúng để dân phải cảm tạ đức ân, nhưng lại không muốn thực sự tiêu tốn tiền bạc vì nạn dân.
Vì vậy, hắn và Hộ bộ Thị lang đã nghĩ ra mưu kế á//c đ//ộc này.
Còn Phó đại nhân, là một cô nhi xuất thân hàn môn, lớn lên nhờ cơm áo của trăm họ, mười năm khổ luyện đèn sách mới đỗ đạt công danh, lòng đầy hoài bão muốn phụng sự dân chúng.
Nhưng vì vụ cứu trợ này, ngài trở thành người duy nhất không tham ô nhưng lại bị đẩy ra làm kẻ chịu tội.
Tai họa vô cớ ập đến với phu nhân chỉ vì trong một lần Hoàng đế vi hành, tình cờ nhìn thấy phu nhân quốc sắc thiên hương.
Hoàng đế không ngừng tơ tưởng đến thê tử của thần tử. Hộ bộ Thị lang đoán được ý của Hoàng đế, cuối cùng dâng lên kế hiểm độc. Vừa có người chịu tội thay, lại vừa có thể thuận lý thành chương đưa Phó phu nhân vào hậu cung, nhất cử lưỡng tiện.
Khi biết được sự tình, ta đã làm một hình nộm bằng rơm viết tên “Cẩu Hoàng đế” đặt trong phòng, ngày ngày đánh đập, nguyền rủa hắn.
Phó đại nhân được Tạ Kim Yến đích thân dìu vào phủ. Ta đứng đợi trước cửa, từ xa thấy xe ngựa tới gần, vội vã quay người bảo người hầu bên cạnh: “Mở cửa, chuẩn bị rượu, đưa ngải cho ta!”
Xe ngựa dừng lại, chỉ thấy Tạ Kim Yến bước xuống xe, sắc mặt trầm mặc liếc nhìn ta một cái rồi nhảy xuống đất.
Ta chẳng hiểu chuyện gì, ngày Phó đại nhân ra tù là ngày đại hỷ, cớ sao hắn lại mang vẻ mặt u ám như vậy.
Đợi khi rèm xe được vén lên, hắn đưa tay ra cẩn thận đỡ một người xuống, ta mới hiểu vì sao hắn lại như thế.
Ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Phó đại nhân, ngài khiến ta kinh ngạc biết bao. Mái tóc đen như mực, dung mạo tuyệt mỹ, khoác trên mình bộ cẩm bào màu trắng ngà trăng, trong chớp mắt đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Khi đó, ta còn nhỏ, ngây ngô trốn sau lưng phu nhân, cứ ngỡ đã gặp một vị thần tiên.
“Nghe nói nhà chúng ta có một chú bò vàng nhỏ, ngày ngày chỉ biết vùi đầu làm việc.” Phó đại nhân cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu ta, ánh mắt ôn hòa dịu dàng.
Nhưng hiện giờ, người trước mặt ta, làm gì còn chút dáng vẻ của ngày xưa. Đôi mắt đẹp đẽ ấy nay đã hõm sâu, tròng mắt chẳng còn. Mái tóc đen từng được búi cao giờ đã bạc trắng. Ta kinh hãi đến mức đưa tay bịt miệng, đôi mắt nóng ran.
Thế gian này thật bất công với ngài! Cẩu Hoàng đế đáng chet, Hộ bộ Thị lang đáng chet, bọn họ đều đáng bị vạn đao phanh thây. Một người tốt như thế mà bị bọn chúng hành hạ đến nông nỗi này.
Ta không dám nói nhiều, vội cầm cây ngải nhúng nước để xua đuổi tà khí cho Phó đại nhân, rồi cùng Tạ Kim Yến dìu ngài bước qua chậu lửa.
Ta định hỏi Phó đại nhân muốn ăn gì để sai người chuẩn bị, nhưng Tạ Kim Yến liếc nhìn ta một cái, khẽ lắc đầu.
Sau khi đưa Phó đại nhân về phòng nghỉ ngơi, hắn kéo ta ra vườn, mãi lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Tỷ phu bây giờ miệng không thể nói, tay không thể viết.”
Ta không dám nghĩ sâu xa, không dám tưởng tượng Phó đại nhân đã phải chịu đựng những gì lại trở thành người khốn khổ như hiện tại.
21.
Tạ Kim Yến hiện nay so với ta còn bận rộn hơn, tuy ở cùng một phủ nhưng suốt ngày hắn ra ra vào vào, lại chưa một lần ta trông thấy mặt.
Ta tìm một tiểu tư cẩn thận, lại khéo léo để chăm sóc Phó đại nhân, rồi mời lang trung đến điều trị cho ngài.
Lang trung sau khi xem qua chỉ lắc đầu, nói ngài hao tổn quá mức, sống thêm được năm nào thì tốt năm ấy, rồi kê thêm vài thang thuốc bổ.
Xuân lại đến một lần nữa. Ninh Vương ban bố khắp thiên hạ tờ <>, lời lẽ sắc bén như đao, khí thế vang dội.
Hịch văn vạch trần hàng chục tội ác mà Triệu Như đã phạm phải kể từ khi lên ngôi.
Lại chỉ rõ hắn đã hãm hại tiên hoàng, sửa đổi thánh chỉ, chiếm đoạt ngai vàng một cách bất chính.
Hiện nay trong thành Hoa Kinh, đến cả bọn trẻ trên đường cũng có thể hát vài câu chửi rủa Triệu Như.
Trước khi Tạ Kim Yến xuất chinh, ta đến tiễn hắn.
Hắn ngồi trên lưng ngựa cao lớn, vẫn là bộ áo giáp bạc ấy, tấm áo choàng đỏ rực phần phật trong gió.
Ta ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Ngươi định làm thế nào để cứu phu nhân?”
Hắn nhướn mày, khẽ mỉm cười: “Lật đổ cả thiên hạ này chăng?”
Ta gật đầu, vậy thì hãy lật đổ cả thiên hạ.
Sau khi hắn đi, Ninh Vương lại một lần nữa triệu ta vào cung. Không vì việc gì khác, chỉ muốn ta làm gương, quyên góp lương thực và gia sản.
Nghe xong, ta không hề do dự, chắp tay nói: “Có thể vì điện hạ mà phân ưu là phúc phận của dân nữ.”
Xuất chinh chinh chiến, triều đình cưỡng ép thương nhân quyên góp lương thực, bạc tiền là chuyện thường tình, chẳng qua là ta chủ động dâng lên hay bị bắt tước đoạt tài sản mà thôi.
Đằng nào cũng phải dâng, chi bằng ta tự nguyện để bán cho hắn chút mặt mũi.
Huống hồ vì phu nhân và Tạ Kim Yến, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Rời khỏi cung, ta lập tức triệu tập Tiểu Hạo Tử và Sở Đại Tráng, bảo họ đến phương Nam điều động lương thực.
Hai người này theo ta từ thuở hàn vi đến giờ, sớm đã trở thành cánh tay đắc lực của ta.
Sở Đại Tráng ngạc nhiên nói: “Lão… đại, muốn… nhiều lương thực như vậy làm gì?”
Ta bực mình nói: “Cho heo ăn được không?”
…
Năm Vĩnh Nguyên thứ bốn mươi, đô thành Ninh Châu thất thủ, Tướng quân Tạ Kim Yến trực tiếp lấy thủ cấp Triệu Như để tế vong hồn các anh linh.
Niên hiệu Vĩnh Nguyên được đổi thành Kiến Nguyên.
Tháng ba gió xuân dịu dàng.
Ngày gặp lại phu nhân, như thể cách cả một đời người.
Nàng vận một bộ y phục trắng, từ xa xa bước lại phía ta. Mắt ta mờ dần, không nhìn rõ, mọi thứ như trong mộng.
Cho đến khi nghe nàng nói: “Đào Đào, những năm qua, ngươi đã chịu khổ rồi.”
Ta bật khóc, quỳ xuống trước mặt phu nhân, ôm lấy chân nàng mà nức nở. Như thể tất cả những oan ức, khổ sở của bao năm nay đều trút hết ra cùng dòng nước mắt.
Phu nhân ngồi xuống, ôm lấy ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
“Phu nhân, người không biết ta đã nhớ người đến nhường nào đâu.” Ta khóc đến nỗi thở không ra hơi, mãi lâu mới nói hết câu.
Phu nhân vừa mở miệng, cũng không kìm được mà bật khóc nức nở.
Lúc ấy, ta mới nhận ra nàng còn khóc nhiều hơn ta. Ta lóng ngóng lấy tay lau nước mắt cho nàng. Đuôi mắt phu nhân đã có vài nếp nhăn, và khi nắm lấy tay nàng, ta mới thấy nơi cổ tay nàng có những vết sẹo chằng chịt.
Lòng ta đau đớn vô cùng. Phu nhân của ta, người tốt đẹp nhất trần gian, suýt nữa đã không vượt qua được ải khổ này.
May thay, may thay, chúng ta vẫn còn sống, vẫn sống để đợi nhau.
Chúng ta cứ thế ôm nhau khóc rất lâu, cho đến khi một kẻ đáng ghét kéo ta dậy.
“Tỷ tỷ ta còn phải đi gặp tỷ phu, ngươi đừng cản trở nàng.”
Lúc đó, ta mới nhớ ra rằng phu nhân và Phó đại nhân cũng đã xa cách hơn mười năm.
Ta vội vàng đỡ phu nhân đứng dậy, lau nước mắt, rồi cười toe toét: “Phu nhân, để ta đưa người đi gặp Phó đại nhân.”
Chưa kịp quay người, Tạ Kim Yến đã lôi một tiểu tư đến: “Tỷ tỷ, hắn sẽ đưa tỷ đi.”
Rồi hắn mạnh tay kéo ta vào phòng hắn.
22.
Ta cứ ngỡ hắn có việc trọng yếu về lương thảo muốn bàn, ai ngờ vừa bước vào phòng, hắn liền thẳng thừng ngã xuống giường, cả thân mình như ngất lịm.
Ta bỗng chốc chẳng biết nên tiến lại gần hay đi ra ngoài tìm lang trung.
Rõ ràng khi nãy hắn còn nắm tay ta, sức lực mạnh mẽ lắm cơ mà, sao giờ lại như thế này?
Thấy ta đứng giữa phòng mãi chẳng nói lời nào, hắn hừ khẽ một tiếng, trở mình quay mặt vào trong, rồi ho khẽ, yếu ớt.
Ta bước tới, dùng ngón tay chọc chọc vào lưng hắn, hỏi: “Ngươi sao rồi? Vết thương cũ tái phát à?”
“Vết cũ vết mới cùng nhau hành hạ, ta đau gần chet rồi mà chẳng ai lo lắng cho ta.”
Hắn vẫn nằm quay lưng lại, đầu vùi trong chăn, giọng nói u uất, đầy ấm ức.
Ta mặt lạnh: “Nói cho đàng hoàng vào.”
“Có thương thì trị, có bệnh thì chữa.”
Nói xong, ta xoay người định đi tìm lang trung cho hắn. Xuất chinh đánh trận, sao có thể không bị thương?
Nhưng vừa đi được mấy bước, lại không thể đi nữa, không biết từ lúc nào hắn đã xoay người, nửa ngồi nửa nằm tựa trên giường, tay hắn kéo lấy tay áo ta.
“Giang Đào Đào, chúng ta trò chuyện một chút đi.”
Ta đi đến ngồi xuống ghế trong phòng, tiện tay cầm ấm trà trên bàn, rót hai chén.
“Ngươi nói đi, ta nghe đây.”
Hắn nhìn khoảng cách giữa chúng ta, tỏ vẻ không vừa lòng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh giường: “Nàng qua đây ngồi, ta bây giờ rất yếu, chẳng có sức mà nói to.”
Ta chần chừ một lúc, rồi miễn cưỡng kéo ghế lại gần giường hơn chút.
“Nói đi.”
Hắn hắng giọng, trịnh trọng nói: “Chúng ta có lẽ nên thành thân rồi.”
Ta sặc trà, phun thẳng vào mặt hắn: “Ngươi nói cái quái gì thế hả?!”
Hắn mặt không đổi sắc, dùng tay lau đi, ánh mắt liền lảng sang chỗ khác.
“Ninh Vương đã lên ngôi, không bao lâu sẽ luận công ban thưởng, khi ấy chắc chắn sẽ ban hôn cho chúng ta.”
Ta suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì nên chọn một ngày tốt.”
Vừa dứt lời, Tạ Kim Yến liền nắm chặt tay ta, trong giọng nói không giấu được sự phấn khích.
“Nàng cũng mong được gả cho ta sao?”
Ta gạt tay hắn ra, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Mong chờ gì chứ? Đây chẳng phải là kế hoạch chúng ta bàn để đối phó với Ninh Vương hay sao?”
“Thành thân rồi, một năm sau chúng ta sẽ lấy cớ tình cảm không hòa hợp mà hòa ly thôi.”
Nghe xong lời ta, Tạ Kim Yến hạ mi, môi hơi mím lại, khi nhìn ta lần nữa, trong mắt hiện rõ sự u uất sâu thẳm.
Hắn cất giọng khàn khàn: “Nàng không muốn ở bên ta?”
Ta ngẩn ngơ không biết làm gì: “Ta có khi nào nói muốn ở bên ngươi?”
Kể từ sau câu nói đó, Tạ Kim Yến dù có gặp ta trong phủ hay cùng bàn ăn, đều mang bộ mặt lạnh như băng.
Phu nhân thì ở cùng Phó đại nhân, sống trong một viện yên tĩnh hơn.
Đôi khi ta cũng tò mò, thứ tình cảm nam nữ trên đời này rốt cuộc có vị gì.
Chẳng hạn như khi nhìn thấy phu nhân và Phó đại nhân bên nhau. Phu nhân dường như là linh đan diệu dược của Phó đại nhân, có nàng ở bên, chỉ vài ngày mà dáng vẻ gầy gò của Phó đại nhân đã tràn đầy sinh khí.
Đến lang trung đến chẩn mạch cho ngài cũng kinh ngạc thốt lên.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ta hiện giờ giàu có đến thế, còn phiền muộn điều gì cơ chứ?
Có đấy.
Phu nhân và Phó đại nhân giờ dính nhau hơn trước, đến mức ta chẳng thể ngủ cùng giường với phu nhân một đêm nào.
Hơn nữa Phó đại nhân đã khổ sở như thế, ta lại đi tranh giành phu nhân với ngài, ta cũng không nỡ.
Nói về người trong phủ còn u uất hơn cả ta ư?
Cũng có đấy.
Tạ Kim Yến cả ngày chẳng hiểu sao cứ như nuốt phải cục giận, mặt mày âm u, lúc nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt ta, đến mức ta muốn mắt không thấy, lòng không phiền cũng không được.
Ta nhịn không nổi nữa: “Ngươi cả ngày cứ như ta nợ ngươi bạc vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải nàng nợ ta bạc sao.”
Ta ngạc nhiên: “Chỉ có ta đưa bạc cho ngươi mà thôi, ta nợ ngươi khi nào?”
Hắn mở miệng, rồi lại nuốt lời vào, đứng dậy, vung tay áo, bước nhanh ra ngoài.
Ta nghĩ mãi không hiểu, suy đi tính lại hồi lâu, bỗng nhớ ra, chẳng lẽ hắn nói đến cái túi bạc mỗi năm ta nhận trước kia?