1
Tổ mẫu gật đầu: “Vậy thì trang điểm cho đẹp, cùng nhau nghênh đón khách quen nhé.”
Cha và các bá phụ đến sớm hơn dự kiến, mới tối đã đến nơi.
Lúc đó tuyết rơi lất phất, tổ mẫu đang treo đèn lồng đỏ trên cửa.
Ta và đường tỷ trải rơm rạ trước cửa để khách khỏi bị trượt ngã.
Có mấy vị khách quen đến sớm, họ nhìn đường tỷ với vẻ mặt không có hảo ý.
Đường tỷ năm nay mười hai tuổi, hơn ta sáu tuổi, dung mạo như tuyết tụ trên trăng.
Những vị khách quen hỏi tổ mẫu khi nào thì đường tỷ bắt đầu tiếp khách, họ muốn đến để giành vị trí đầu tiên.
Lời vừa dứt, đầu của một người trong số họ đã rơi xuống, lăn đến chân tổ mẫu.
Những vị khách quen khác thấy tình thế không ổn định bỏ chạy, cũng bị cắt đứt cổ họng ngay tại chỗ.
Ta và đường tỷ sợ hãi trốn sau lưng tổ mẫu nhưng tổ mẫu vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trong đêm tối mờ ảo, mười mấy nam nhân cao lớn mặc áo giáp đen xuất hiện như những bóng ma.
Vài người đi đầu thu kiếm lại, gật đầu với tổ mẫu: “Mẫu thân.”
Lúc này ta mới biết là các bá phụ và cha ta đã đến.
Ta cẩn thận nhìn họ, không biết ai là cha ta.
Khi ông bỏ rơi ta và mẹ, ta mới ba tuổi, không có mấy ký ức về ông.
Cho đến khi ta chạm mắt với một nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng.
Ta mơ hồ cảm thấy ông ta có chút quen thuộc.
Nhưng ông ta lại dời mắt đi, không nhìn ta nữa.
Tổ mẫu bình tĩnh hỏi họ: “Phụ vương của các ngươi đâu?”
Đại bá đáp: “Phụ vương vẫn đang hành quân, sáng mai sẽ đến.”
Tổ mẫu gật đầu, quay sang gọi các thẩm nương và mẹ ở trong sân: “Khách cũ đã đến, các cô nương ra tiếp khách đi.”
Mặt các bá phụ đều nghiêm lại, sát khí bừng bừng.
Mẹ và bốn vị thẩm nương bước ra, họ đều trang điểm kỹ càng, da trắng như mỡ đông, eo thon như liễu.
Gió lạnh thổi qua, tấm lụa mỏng bay phấp phới trong gió tuyết, như những tiên nữ sắp cưỡi gió lên cung trăng.
Họ khẽ cúi chào: ” Mời quý khách vào trong.”
Các bá phụ không nhúc nhích, chỉ nắm chặt kiếm.
Ta nhớ lại sáng nay có người đến đưa tin, nói tổ mẫu dẫn theo nữ quyến làm nghề ô uế này đã ba năm nay, khiến danh dự của tổ phụ bị hủy hoại, ông nhất định sẽ đến giết chúng ta, bảo chúng ta mau chạy trốn.
Tim ta đập thình thịch, sợ hãi trốn sau lưng mẹ.
Lúc này, đại thẩm chủ động tiến lên, đi đến trước mặt đại bá, giọng nói dịu dàng: “Thế tử, ở đây gió lớn, xin hãy theo thiếp vào nhà ngồi, thiếp đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn ngon, hãy để thiếp hầu hạ chàng thật chu đáo.”
Đại bá xoay cổ tay, kiếm dài trong tay chĩa vào cổ đại thẩm.
Tổ mẫu lên tiếng: “Thiếu Lăng, đã đến rồi thì vào ngồi một lát có sao đâu, chẳng lẽ muốn mẫu thân đứng đây nói chuyện với các ngươi trong giá rét này sao?”
Thiếu Lăng là tên của đại bá ta.
Hóa ra ông ta chính là cha của đường tỷ, phu quân của đại thẩm.
Ta quay sang nhìn đường tỷ, trong mắt tỷ ấy toàn là hận thù.
Sao có thể không hận được chứ?
Ta là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, những chuyện xảy ra ba năm trước ta đều không nhớ rõ, cứ mơ mơ màng màng mà sống qua ngày.
Nhưng đường tỷ thì khác, mỗi chuyện xảy ra tỷ ấy đều khắc cốt ghi tâm.
Đại bá từ từ hạ kiếm xuống, theo đại thẩm đi vào sân.
Các thẩm nương khác cũng đến bên các bá phụ khác mời họ vào.
Mẹ ta đến bên người đàn ông vừa chạm mắt với ta, những ngón tay thon thả của bà phủi tuyết trên vai ông, giọng nói như chim oanh: “Tướng quân, mời vào.”
Người đàn ông đẩy mẹ ta ra, mẹ ta ngã xuống đất.
“Mẹ” Ta lập tức chạy đến đỡ bà.
Tổ mẫu nhìn ông: “Thiếu Mẫn, sao con vẫn nóng nảy như vậy.”
Ta có chút bối rối.
Hóa ra, ông chính là cha ta.
02
Ngoài trời tuyết rơi gió thổi, trong nhà ấm áp như mùa xuân, hương thơm ngọt ngào khiến người ta say đắm.
Tổ mẫu ngồi trên, các bá phụ ngồi dưới, đám người thẩm nương rót rượu cho họ.
Mẹ ta thay một bộ váy sạch, vẫn cười ngồi bên cạnh cha ta.
Ta và đường tỷ thì như thường lệ ngồi sau rèm châu rót rượu.
Tay ta run rẩy.
Đường tỷ nắm lấy tay ta, khẽ nói: “Đừng sợ, có tỷ ở đây.”
Chúng ta vốn có sáu tỷ muội nhưng trong mùa đông đầu tiên bị đày đến thành Hàn Xuyên, ba người đã chết đói.
Một người tỷ muội còn lại năm ngoái chơi đùa ngoài phố thì bị ngựa của con trai thành chủ giẫm phải, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của mẹ nàng.
Tổ mẫu không đi đòi công lý.
Thậm chí bà còn cười trước mặt thành chủ: “Một nha đầu hèn mọn, được Đại công tử của ngài đưa đi là phúc của nó.”
Tối hôm đó bà còn ở lại hầu hạ thành chủ.
Tổ mẫu là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, dù đã gần năm mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bà xuất thân từ danh môn thế gia, thời thiếu nữ được thái tử yêu thích, suýt nữa đã trở thành thái tử phi.
Nhưng bà lại nhất hiện chung tình với tổ phụ, năm mười bảy tuổi bất chấp tất cả lấy tổ phụ, còn theo ông đến đất phong cằn cỗi.
Ở nơi đó hai người đã sinh được năm người con trai.
Sau này thiên hạ đại loạn, nhà mẹ đẻ của bà bị diệt khiến bà không còn chỗ dựa.
Bà nói bà không sợ, bà còn có chồng và các con.
Không ngờ cuối cùng chồng và các con đều bỏ rơi bà.
Hầu hạ thành chủ xong, ngày hôm sau thành chủ nói với gia thần: “Ta hỏi bà ta, trên giường ta lợi hại hơn hay Tấn Vương lợi hại hơn, các ngươi đoán bà ta nói thế nào?”
“Nói thế nào?”
“Bà ta nói nếu ba người được cùng vui vẻ trên giường thì lợi hại nhất.”
Mọi người đều cười ầm lên.
Từ đó, tiếng đồn tổ mẫu dâm đãng lan truyền khắp Cửu Châu, tổ phụ trở thành trò cười của thiên hạ.
Cũng có người lo lắng: “Bà ta không sợ một ngày nào đó Tấn Vương trở mình được, sẽ lột da bà ta sao?”
Giờ đây tổ phụ đã Đông Sơn tái khởi, thành Hàn Xuyên là nơi đày ải chứ không phải cứ điểm quân sự, tổ phụ cố ý đến đây, chỉ có thể là vì tổ mẫu.
03
Ta lo lắng nhìn tổ mẫu, bà vẫn như thường lệ, không thấy có vẻ gì lo lắng.
Bà thấy cha ta và các bá phụ không uống rượu, cười nói: “Sao nào, sợ trong rượu có độc sao?”
Cha ta và các bá phụ đều không nói gì.
Tổ mẫu bảo mẹ ta và các thẩm nương uống trước, sau đó bà cũng uống một chén: “Không có độc đâu.”
Các bá phụ vẫn không động đậy, cha ta thì đổ rượu xuống đất.
Tổ mẫu không khuyên nữa, bảo ta và đường tỷ thêm than vào lồng.
Nghe mẹ ta nói, chúng ta còn có tám người huynh đệ, có người do các thẩm nương sinh, cũng có người do các bá phụ cùng thiếp thất sinh.
Ba năm trước khi thành bị phá, vì xe ngựa không đủ, tổ phụ đã lén bỏ chúng ta lại, chỉ mang theo các thiếp yêu cùng tất cả các con trai.
Đến khi tổ mẫu phát hiện ra, chỉ còn lại một nhà nữ quyến đối mặt với quân phản loạn.
Ta và đường tỷ thành thạo lấy than củi thêm vào lò sưởi.
Tổ mẫu tiếp tục nói: “Trong nhà có sáu cô nương, giờ chỉ còn lại hai đứa, tuy là con gái nhưng còn giỏi hơn cả con trai.”
“Thiếu Lăng, Yến Nhi đã mười hai tuổi rồi, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ở kinh thành cũng là nhất đẳng.”
“Thiếu Mẫn, Đề Nhi tuy mới sáu tuổi nhưng cũng ngoan ngoãn thông minh, chỉ cần thời gian cũng sẽ trở thành một đứa trẻ tốt.”
Đại bá lạnh lùng nhìn ta và đường tỷ: “Nuôi tốt đến đâu thì cũng thế thôi, mẫu thân để các nàng lớn lên ở nơi hèn mọn này, còn không bằng để các nàng chết đi.”
Tổ mẫu thở dài: “Đều là lỗi của mẫu thân.”
Đại bá đứng dậy: “Mẫu thân, người không cần kéo dài thời gian nữa, lý do lần này chúng ta đến đây chắc hẳn là người đã biết.”
Tổ mẫu gật đầu: “Ta đương nhiên biết, dù sao cũng là ta đã hủy hoại danh tiếng của các con, chết để tạ tội cũng là điều nên làm.”
“Chỉ là ta và cha các con dù sao cũng đã từng là phu thê, ta muốn gặp ông ấy lần cuối.”
Nhưng đại bá lại nói: “Mẫu thân đã nghĩ nhiều rồi, chúng ta dù hận mẫu thân đến đâu cũng sẽ không để người chết, lần này chúng ta đến đây là để xử lý bọn họ.”
Ông nhìn lướt qua những người phụ nữ chúng ta, lấy ra một lọ sứ trắng: “Uống thuốc này vào sẽ không có bất kỳ đau đớn nào, ta sẽ tìm cho các ngươi một nơi phong thủy tốt, cũng sẽ làm lễ để các ngươi sớm được đầu thai.”
Tam thẩm thường ngày chanh chua nhất cười khẩy: “Sao ngươi biết uống vào sẽ không có bất kỳ đau đớn nào, ngươi đã uống qua chưa?”
Đại bá: “Ta chưa uống nhưng đã thấy người khác uống.”
Tam thẩm: “Ngươi còn chưa uống, sao có thể chắc chắn sẽ không đau đớn?”
Đại bá nhíu mày không kiên nhẫn: “Các ngươi không muốn uống thuốc cũng được, ta có thể để quân sĩ bên ngoài vào nhưng như vậy sẽ chết rất đau đớn.”
Tay ta run lên, than củi rơi xuống đất.
Ta nhớ lại ngày quân phản loạn vào thành, chúng đốt phá cướp bóc, ta đã tận mắt chứng kiến chúng giết người như thế nào.
Tổ mẫu bảo đường tỷ quỳ trước mặt đại bá: “Thiếu Lăng, ngày mai là sinh thần mười hai tuổi của Yến Nhi, dù sao con cũng là cha của nó, hãy để nó đón sinh thần xong rồi hãy đi.”
Đường tỷ cũng dập đầu khóc: “Cha, con nguyện chết nhưng con đã ba năm không gặp cha, muốn hầu hạ cha một lần rồi mới đi.”
Đại bá suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng nhị bá và tam bá không đồng ý, bọn họ hận không thể để những kẻ hủy hoại danh tiếng của phủ Tấn Vương chúng ta lập tức chết đi.
Bọn họ hỏi ý kiến của tứ bá và cha ta.
Tứ bá cân nhắc rồi đứng về phía đại bá, người có tiếng nói quyết định cuối cùng là cha ta.
Cha ta đáp: “Vừa hay ta cũng có một chuyện cần phải xử lý, vậy thì để chúng lại đến ngày mai đi.”
Nói xong, ông ta kéo mạnh mẹ ta đứng dậy đi về phía phòng.
Đại bá thấy vậy thì lên tiếng ngăn cản: “Thiếu Mẫn, đừng vào ngay lúc này mà hồ đồ, bên ngoài thiếu gì nữ nhân xinh đẹp.”
Cha ta buông một câu: “Ta tự có chủ trương.”