Bán Chén Lệ Chi Cao

Chương 4


Cứ như vậy, ta nhất thời trở thành bảo bối trong cung, còn kiếm được mấy trăm lượng, nhưng rất nhanh sau đó đã bị tịch thu với lý do quốc khố trống rỗng.

Mẹ kiếp, ta muốn xem thử xem quốc khố trống rỗng đến mức nào.

Đêm khuya,

Ta triệu tập F4 hậu cung cùng nhau đến quốc khố, khi đến nơi thì thấy có mấy tên áo đen đang làm chuyện mờ ám.

Ta đi đầu tiên, không nghi ngờ gì nữa, đã trở thành cái gai trong mắt bọn chúng, nhìn thấy lưỡi đao sắc bén được rút ra,

Ta vội vàng duỗi ngón út móc tai: “Ê, đừng nhúc nhích, a nương ta nói lúc móc tai thì không được nhúc nhích.”

Bọn chúng thật sự đứng im tại chỗ.

Ta hoảng hốt nhìn về phía sau, Trương tài nữ đã bị dọa cho ngất xỉu, Lâm thị nữ, người có võ công cao cường khi chạy trốn đã đụng phải cột nhà nên cũng ngất xỉu…

Chỉ có Triệu Đào Đào vẫn bình tĩnh gặm cổ vịt.

“Đi mau lên, còn chờ gì nữa?”

“Lúc này rồi, làm sao ta đi được chứ?”

Đột nhiên một luồng kim quang lóe lên sau lưng Triệu Đào Đào, không ngờ nàng ta lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, quả nhiên là bằng hữu có thể cùng ta đồng cam cộng khổ.

“Ta nên chạy.”

Mẹ, nó!

Nàng ta vừa chạy, đám người áo đen liền hành động.

Nhưng mà, Phó Lăng Thiên đã đến.

Nhưng ta đã nghiện móc tai rồi, toàn tâm toàn ý tập trung móc ráy tai.

“Ngươi đừng nhúc nhích, nàng ấy nói lúc móc tai thì không được nhúc nhích.”

Ta tán thành giơ ngón tay cái với tên áo đen, hiện giờ là thời khắc quan trọng để móc được ráy tai, tuyệt đối không thể có sai sót.

Cứ như vậy, bên trái ta là Phó Lăng Thiên, bên phải ta là tên áo đen, chúng ta giữ một khoảng cách nhất định với nhau.

Nhưng mà, sau khi ta móc được ráy tai thành công, tên áo đen bị cấm vệ quân bao vây bắt giữ, ta thấy áy náy nên cho hắn ăn thêm hai bát cơm.

Ngày hôm sau, câu chuyện anh hùng của ta đã lan truyền khắp hậu cung.

Vì có công trì hoãn địch, ta được phong làm Hoàng quý phi.

Vì đã giải cứu đồng đội, ta có thêm mấy cô em gái hâm mộ.

Phụ thân vì lo lắng cho ta nên đã gửi thư, trong thư toàn là những lời mắng chửi Phó Lăng Thiên.

Thư đang ở trong tay ta, còn ta đang ở trong lòng Phó Lăng Thiên.

Vừa rồi hắn ta còn nói Lý gia muốn tạo phản.

Ta không tin.

Hắn ta nói có chứng cứ.

Ta cũng không tin, trực tiếp ngồi lên đùi hắn ta xem tấu chương.

Kết quả tấu chương không xem được, mà mặt ta lại đỏ bừng lên.

“Cẩu hoàng đế? Tên khốn kiếp Phó Lăng Thiên? Đây mà không phải muốn tạo phản?”

Ta bị giọng điệu của hắn ta dọa cho hơi sợ hãi, tư thế ngồi cũng trở nên gò bó.

Hắn ta nắm lấy eo ta, ép ta nhìn thẳng vào hắn ta, ánh mắt lạnh lùng khiến chân ta mềm nhũn.

Lòng dạ đế vương, thật sự là khó đoán, phải giải thích như thế nào đây?

【Ôm hắn ta, làm nũng với hắn ta.】

Giọng nói trong đầu đột ngột vang lên, không còn yếu ớt như trước nữa, mà giống như đang đeo tai nghe nghe vậy.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng ta vẫn ôm chặt lấy eo hắn ta với suy nghĩ chế.t thì chế.t.

Làm nũng nói: “Phó ca ca, huynh là người hiểu rõ Lý gia nhất mà, cha ta thích uống rượu, huynh lại tuổi Tuất, nhất thời lỡ lời thôi, nào có phải muốn tạo phản đâu chứ~”

Ta nhân cơ hội cọ cọ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn ta, từ nhỏ đã ở trong quân doanh, quả nhiên là khác biệt.

“Đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa được trẫm, quốc có quốc pháp.”

Mặc dù hắn ta nói như vậy, nhưng yết hầu lên xuống lại bán đứng hắn ta, hắn ta đang căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.