Nếu tôi nhớ không nhầm, ông trưởng thôn vừa mới nói qua loa rằng tổ tiên họ Lý chúng tôi ba đời làm nông, chưa có ai làm quan hay học giỏi cả.
11.
Cương thi nói rằng: “Danh tiếng vang dội không phải vô cớ mà có.”
Một khi tôi đã nổi tiếng, càng phải cố gắng hơn nữa.
Ban đầu, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi chỉ cần viết một trang, nhưng giờ đã thành hai trang.
Lúc đó tôi còn nhỏ, đôi khi không muốn viết, nên cố tình nằm lì trên giường không chịu dậy.
Cương thi bèn dùng chiếc răng nhọn hoắt của mình để dọa tôi.
Tôi hỏi cương thi: “Trong phim, cương thi toàn hút máu, sao chú không hút? Chú có ăn trẻ con không?”
Cương thi lắc đầu: “Không ăn. Ta chỉ cần hấp thụ tinh hoa của mặt trăng là đủ rồi.”
Tôi nói: “Vậy chú trả lại kẹo cao su, nước ngọt, mì tôm, kẹo trái cây dẻo, thịt cay và thạch của tôi đi?”
Cương thi: “…”
Nhờ thầy giáo và vị học trưởng, tôi liên tục tham gia các cuộc thi thư pháp, khiến tiền thưởng của tôi tăng lên rất nhiều.
Dưới sự giám sát của cương thi, thành tích học tập của tôi cũng xuất sắc, luôn đứng đầu lớp.
Mỗi lần về nhà, tôi chỉ mang về giấy khen và phần thưởng, bố mẹ và bà nội hoàn toàn không biết rằng tôi còn nhận được tiền thưởng, nên họ tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho tôi.
Mỗi dịp lễ Tết, họ hàng nhìn thấy tường nhà tôi treo đầy giấy khen, đều nói với con cái họ: “Nhìn con bé Lý Nặc Nặc kia mà xem! Còn nhìn lại con! Chỉ biết chơi thôi!”
Thế là tôi trở thành đứa trẻ mà người ta luôn so sánh với con cái họ, khác hẳn với lũ trẻ trong làng chỉ biết chạy đuổi gà và chó.
Đi đến đâu cũng được khen là đứa trẻ ngoan.
Trong những lời khen ngợi từ các bậc trưởng thượng trong làng, chiếc khăn quàng đỏ trên ngực tôi càng thêm rực rỡ!
Nhưng người ta nói, cái gì quá cũng không tốt.
Vì tôi quá nổi trội, nên Đậu Oa Tử, cậu nhóc đầu gấu trong làng, đã ngứa mắt với tôi từ lâu.
Vài ngày trước, trong kỳ thi, tôi đứng nhất lớp, còn Đậu Oa Tử đứng bét bảng. Cậu ta khó chịu, bèn dẫn mấy đứa nhóc khác ra bờ sông chặn đường tôi.
Cương thi đang mò cá cho tôi dưới sông, thấy có người đến liền lặn xuống nước, không một tiếng động, thậm chí chẳng nổi lên bong bóng nào.
Đậu Oa Tử thấy tôi đang nhóm lửa bên bờ sông, liền đá cho tôi một cú làm tôi ngã nhào.
“Cái con Lý Nặc Nặc kia! Mày làm gì thế hả? Mày không để người ta sống nữa à?”
12.
Tôi ngơ ngác: “Đậu Oa Tử, cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
Đậu Oa Tử túm lấy cổ áo tôi, nhấc tôi lên.
Cậu ta cao lớn hơn tôi, vẻ mặt hung dữ, nhưng giọng nói lại có phần nghẹn ngào: “Mày viết chữ đẹp thì thôi đi, sao thi cử cũng giỏi thế hả? Sao mày dám thi đứng nhất chứ!”
“Ba tao… ba tao đánh tao rồi!”
Mấy đứa nhóc đứng sau lưng Đậu Oa Tử cũng mỗi đứa có một nỗi khổ riêng.
“Ba tao cũng đánh tao!”
“Ba tao cũng đánh tao rồi!”
Tôi vô tội đáp: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Đậu Oa Tử giận dữ nói: “Lần sau, mày không được đứng nhất nữa! Nếu không tao sẽ đánh mày!”
“Tao đánh đau lắm đấy!”
Đậu Oa Tử hoàn toàn không biết rằng chuyện đánh đau là thế mạnh của tôi.
Có lẽ vì thấy tôi giờ đây trông nho nhã, điềm đạm, như một đứa trẻ chăm học, cậu ta quên mất một điều…
Trước khi cậu ta lên làm đầu gấu, tôi mới chính là đứa trẻ cầm đầu trong làng.
Chuyện tôi một hơi đốt sạch sáu ngôi mộ tổ tiên nhà mình, cậu ta cũng chẳng nhớ.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, tôi đã đấm thẳng vào mặt cậu ta, làm cậu ta chảy máu mũi.
“Tôi đánh cũng đau lắm đấy.”
Tôi không hề khoe khoang, tôi đánh người đau thật sự, mà còn rất giỏi.
Cương thi đã dạy tôi: “Nếu kẻ thù không động đến ta, ta sẽ không động đến họ. Nếu kẻ thù động đến ta, hãy đào mộ tổ tiên của họ!”
Đậu Oa Tử bị tôi đánh đến mức gào khóc, mấy đứa nhóc đi cùng cậu ta định chạy trốn nhưng cũng bị tôi túm lại từng đứa một.
Tôi đạp Đậu Oa Tử dưới chân, hỏi lũ nhóc: “Bây giờ ai giỏi hơn?”
Chúng sợ đến mức tè ra quần: “Cậu giỏi! Cậu giỏi nhất!”
Tôi hỏi: “Lần sau tôi có được đứng nhất nữa không?”
Chúng đồng thanh đáp: “Cậu đứng nhất! Cậu là số một thế giới!”
Tôi cười, chia cho mỗi đứa một viên kẹo, rồi cảnh cáo: “Không được kể chuyện hôm nay ra ngoài!”
Cuối cùng, tôi không quên dặn dò thêm: “Kỳ thi tới, ai đứng bét bảng, tôi sẽ đánh người đó! Ai tiến bộ, tôi sẽ thưởng kẹo!”
Rồi hào phóng nói: “Biến đi!”
13.
Cậu bé Cẩu Oa Tử và đám bạn của cậu khi thấy tôi mở miệng thì lập tức chạy biến đi.
Chú cương thi thấy mọi người đã đi hết, lúc này mới từ dưới nước trồi lên.
Quần áo, mũ, tóc đều ướt sũng.
Dưới ánh trời mờ mịt, cùng với khuôn mặt tái nhợt không chút máu của chú ta, trông thật thê thảm và đáng sợ.
Tôi nói: “Có đống lửa đây, để tôi hong khô cho chú.”
Chú ấy nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, làm thế là phạm lễ nghi.”
Tôi đảo mắt: “Làm ơn đi! Tôi mới có tám tuổi thôi mà!”
Rồi chú cương thi cởi quan phục, chỉ còn lại chiếc quần lót rộng.
Tôi nói: “Nạp Lan, chú trắng thật đấy!”
“Mặt trắng, người trắng, tay trắng, chân cũng trắng!”
“Sau này gọi chú là Tiểu Bạch nhé?”
Chú cương thi: “Nghe như tên chó vậy.”
Tôi: “Làm gì có? Chó nhà tôi tên là Vượng Tài mà!”
Chú cương thi bất ngờ hỏi tôi: “Lý Nặc Nặc, lớn lên ngươi muốn làm gì?”
Tôi cười nói: “Tôi sẽ vào đại học, sau đó kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để đền cái quan tài cho chú!”
Chú cương thi hừ một tiếng: “Tầm thường!”
“Trách nhiệm của kẻ sĩ là bảo vệ đất nước, quốc gia thịnh suy đều liên quan đến mỗi cá nhân, người đọc sách phải lấy việc cường quốc làm chí hướng.”
Tôi: “Chú hai à, nhà Thanh diệt vong rồi!”
Câu “Nhà Thanh diệt vong rồi”, đối với chúng tôi chỉ là câu nói đùa.
Nhưng với chú cương thi, đó lại là một đả kích cực kỳ sâu sắc.
Vì vậy, chú ấy buồn bã, chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, không còn đợi tôi tan học, cũng không thúc giục tôi luyện chữ học hành trước khi đi ngủ nữa.
Liên tiếp mấy ngày tôi không thấy chú ấy, lo lắng rằng chú ấy bị đạo sĩ nào đó bắt mất, sau khi tan học, tôi không về nhà cất cặp sách mà đi thẳng lên núi tổ để tìm chú ấy.
Quan tài của chú cương thi lần trước bị tôi đốt cháy mất một góc, nên chú ấy dứt khoát kiếm một cái hang trên núi để cất.
Buổi tối thì chú ấy mang ra ngoài, nằm trong đó ngủ, hấp thụ ánh sáng mặt trăng, ban ngày lại đem giấu vào trong hang.
Lúc này, chú ấy đang ở trong hang, đậy nắp quan tài lại, không phát ra tiếng động nào.
Tôi gõ lên nắp quan tài.
“Cốc cốc cốc, có ai ở nhà không?”
Từ trong quan tài phát ra giọng trầm đục: “Không có ai!”
Thế không phải là chú ấy đang ở nhà sao?
Tôi lấy ra một viên kẹo mút, nhét qua chỗ góc bị cháy hỏng.
“Thật sao? Vậy viên kẹo mút này, tôi tự ăn thôi nhé?”
Chỉ thấy “vèo” một cái, viên kẹo mút đã bị thu vào bên trong.
Tôi lại lấy ra vài cục thạch, kẹo cao su gì đó, đặt ở cái lỗ lắc lắc, tất cả đều bị thu vào.
Tôi xoay mắt, liền dùng đến tuyệt chiêu.
“Kẹo cay vị mới, chắc chú chưa nếm thử đâu…”
Một bàn tay trắng nõn sạch sẽ thò ra từ cái lỗ, nhưng tôi nhân cơ hội nắm lấy tay chú ấy.
Tay chú ấy thật lạnh, giống như băng vậy.
Tôi nhăn mày, nhưng không buông tay.
“Hừ! Lạnh thật đấy!”
Tôi hà hơi vào tay chú ấy: “Lạnh không?”
14.
Chú cương thi nhấc nắp quan tài lên, ngồi dậy nhìn tôi.
“Lý Nặc Nặc, ngươi ngốc à?”
“Ta đã chết hơn hai trăm năm rồi, sớm lạnh cóng rồi.”
Tôi: “Ồ, chú cũng biết mình chết hơn hai trăm năm rồi, vậy thì nhà Thanh diệt vong có liên quan gì tới chú đâu?”
Chú cương thi mím môi, trông rất uất ức.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, không nên nói thế.”
“Tôi xin lỗi chú, chú xem tôi còn mua cho chú nhiều đồ ăn ngon thế này, tốn nhiều tiền lắm đó!”
“Những đồng tiền này, vốn dĩ tôi định dùng để mua quan tài cho chú mà.”
Chú cương thi khá dễ dỗ, nghe tôi nói vậy liền tha thứ cho tôi.
Chú ngồi trong quan tài ăn đồ ăn vặt tôi mua cho.
Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái quan tài của chú ấy.
“Quan tài của chú to thật đấy, dịch qua một chút, để tôi nằm thử xem.”
Chú cương thi vừa ăn thạch vừa nhíu mày: “Người sống không được nằm vào quan tài của người chết.”
Tôi chẳng để tâm.
“Bà tôi nói rồi, quan tài, quan tài, thăng quan phát tài!”
“Đừng nhỏ mọn thế, tôi phát tài rồi, chú sẽ có quan tài mới để nằm mà.”
Dù tôi vẫn là một đứa trẻ, nhưng khát vọng phát tài đã khắc sâu vào xương tủy của tôi!
Quan tài của chú cương thi vừa lớn, vừa êm.
Dưới đó trải mấy lớp chăn lụa, bên cạnh còn có vài món đồ tùy táng.
Là đồ trang sức, cùng với văn phòng tứ bảo và sách vở.
Tôi nhặt chuỗi tràng hạt của chú ấy lên, đeo vào cổ hỏi: “Đẹp không?”
Chuỗi tràng hạt dài quá, chú cương thi vòng cho tôi hai vòng.
“Đẹp lắm!”
Tôi lại cầm một quyển sách trong quan tài lên lật giở, vừa lật vừa lè lưỡi.
“Chú chăm học thật đấy, chết rồi còn đọc sách.”
Không ngờ, tôi lật vài trang thì thấy xuất hiện tranh vẽ.
Là hai người đang đánh nhau, nhưng lại chẳng mặc quần áo.
Sắc mặt chú cương thi đột nhiên thay đổi: “Ngươi lật linh tinh cái gì thế!”
Rồi giật phắt cuốn sách khỏi tay tôi.
Tôi có chút khó hiểu: “Chẳng phải chỉ là tranh thôi sao? Có gì đặc biệt đâu?”
“Nhưng tư thế của họ đúng là kỳ quặc thật.”
Chú cương thi trừng mắt nhìn tôi: “Câm miệng!”
“Đó là… Xuân cung đồ.”
“Khi ta qua đời, vẫn chưa lấy vợ, mẫu thân ta lo lắng khi ta xuống dưới sẽ không biết gì, nên mới để cuốn sách này chôn theo ta…”