17.
Ngày hôm sau, ngay khi tan học, tôi vừa bước ra khỏi cổng trường đã bị mấy tên thanh niên bất hảo quen thuộc kéo vào con hẻm bên cạnh trường. Vẫn là cái kịch bản cũ, vẫn là gã tóc vàng quen thuộc.
Tôi hoảng sợ nhìn đám thanh niên trước mặt, và đằng sau hắn là bảo vệ trường… và cả học sinh.
“Cô em à, chỉ trách cô đắc tội với người không nên đắc tội thôi.” Tên thanh niên bất hảo tiếp tục nói lời thoại quen thuộc. Tôi vội lắc đầu quầy quậy. Bọn chúng nhìn tôi, phá lên cười.
“Giờ mới biết sợ à? Trước đây dám lấy thau nhôm úp đầu người ta, gan to lắm cơ mà!” Nói rồi, hắn ngồi xuống, vỗ vỗ mặt tôi, rút điện thoại ra cười khẩy: “Yên tâm, anh đây chỉ quay chút video sốc sốc thôi, không làm hỏng cô đâu, haha… á!”
Tiếng “á” phát ra khi hắn bị bảo vệ trường từ đằng sau tung một cú đá trời giáng.
Lần này đến lượt bọn thanh niên quay đầu nhìn lại với vẻ kinh hoàng. Rồi chúng thấy bảo vệ trường, trong tay cầm nào là gậy điện, chổi, xẻng, nồi cơm điện, máy đuổi muỗi, gậy bóng chày, thậm chí còn cả gói thuốc trị nốt chân gà, và… poster giới hạn Tigga của thầy hiệu trưởng.
Đây gần như là một chiến thắng áp đảo. Khi đám thanh niên bị đưa vào phòng bảo vệ, chú bảo vệ còn khen ngợi tôi hết lời: “Cô bé thông minh thật, báo trước cho bọn chú một tiếng, thế là tháng này bọn chú đạt chỉ tiêu vượt mức luôn rồi!”
Dù bọn chúng bị khống chế, trong lòng tôi vẫn không an tâm. Đến khi chuông điện thoại vang lên, tôi mở máy nghe và nghe thấy tiếng khóc xé lòng của mẹ Thẩm: “Như Nhiên, mau đến bệnh viện, Minh Sơn gặp chuyện rồi!”
Điện thoại rơi xuống đất, miếng dán chống nhìn trộm chín đồng của tôi vỡ tan tành. Tôi hồn xiêu phách lạc chạy ngay đến bệnh viện. Suốt đoạn đường, tôi chỉ nghĩ về những ngày gần đây khi ở bên Thẩm Minh Sơn.
Trong đầu tôi toàn là nụ cười xấu xa của anh ấy. Dù thỉnh thoảng anh ấy có hơi kỳ quặc, nhưng lòng tốt anh dành cho tôi là thật. Anh từng nói với tôi: “Thẩm Như Nhiên, giữa anh em thì luôn có sự đồng điệu. Anh ở bên em một tháng mà còn thấy thoải mái hơn mười bảy năm với Thẩm Thiên Thiên.”
Anh còn nói: “Trên đời này em là người hiểu anh nhất. Đợi anh tốt nghiệp đại học, giành được gì anh chia cho em một nửa.”
Anh còn nói: “Làm gì có ông anh nào không bảo vệ em gái chứ? Dù em có mạnh mẽ đến đâu, trong mắt anh em vẫn chỉ là một con nhóc nhỏ bé thôi.”
Vậy mà, trên đường đến để bảo vệ tôi, Thẩm Minh Sơn đã gặp chuyện.
Phải thừa nhận rằng Thẩm Thiên Thiên thực sự hiểu tôi. Cô ta biết chính xác cách nào khiến tôi đau đớn nhất. Nếu cô ta phá hủy lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ sớm tìm ra một con đường khác để mạnh mẽ hơn.
Nếu cô ta hủy hoại việc học của tôi, sau đau khổ tôi cũng sẽ chấp nhận và tiếp tục cố gắng. Cô ta có thể phá vỡ tình thân của tôi, nhưng nếu bố Thẩm và mẹ Thẩm không yêu tôi, thì tôi cũng chẳng yêu họ.
Vậy nên, cô ta chọn cách phá hủy người anh trai của tôi – người duy nhất trên thế giới này sẵn sàng bảo vệ tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, người anh yêu thương tôi vô điều kiện.
Anh trai tôi, người duy nhất giữ lại chút ấm áp cho cuộc sống khốn khổ của tôi, đã bị cô ta hủy hoại. Cô ta tông xe vào anh ấy trên đường đến gặp tôi.
Thẩm Thiên Thiên muốn cùng chet với Thẩm Minh Sơn. Nhưng cô ta chỉ bị thương nhẹ, còn xe của Thẩm Minh Sơn thì lăn xuống khỏi cầu cao tốc.
18.
Khi tôi đến bệnh viện, Thẩm Minh Sơn đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mẹ Thẩm dựa vào người bố Thẩm, khóc không ngừng, như thể cả cơ thể sắp vỡ tan ra.
“Tại sao chứ, tôi đối xử với nó chưa đủ tốt sao? Tại sao nó lại báo thù con trai tôi?”
Tôi nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ Thẩm khi tiến gần hơn. Nhưng tiếc thay, Thẩm Thiên Thiên đã bị cảnh sát bắt và không thể trả lời câu hỏi đó.
Thấy tôi, mẹ Thẩm như nhìn thấy cứu tinh, bà nắm chặt lấy tay tôi: “Như Nhiên, Minh Sơn gần gũi với con nhất, con vào nói chuyện với nó đi, gọi nhiều lần vào, biết đâu nó sẽ tỉnh lại.”
Mẹ Thẩm gần như sụp đổ dưới chân tôi, van xin trong tuyệt vọng. Tôi nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng, rồi sau một lúc, tôi hất tay bà ra.
“Phiền phức.” Đó là từ duy nhất tôi nói.
Chính sự dung túng của bà đã nuôi lớn con rắn đ//ộc Thẩm Thiên Thiên, và cuối cùng nó cắn ngược lại vào người anh trai tôi.
Nói rồi, tôi không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của họ nữa. Tôi quay người lại, áp sát vào bức tường kính, nhìn vào trong, nơi Thẩm Minh Sơn đang nằm bất tỉnh với đầy những thiết bị y tế cắm trên người.
Một cảm giác chóng mặt không thực xâm chiếm đầu óc tôi. Ngày hôm qua, Thẩm Minh Sơn còn nói với tôi rằng khi tôi đậu đại học, anh sẽ lấy rễ phong lan trong nhà nướng như khoai tây, xem bố Thẩm sẽ tức giận thế nào.
Vậy mà bây giờ, anh ấy nằm ở đó, không rõ sống chet.
Thế giới bắt đầu quay cuồng. Trong cơn mê man, tôi thấy Thẩm Minh Sơn vẫy tay với tôi. Tôi vừa bước được một bước về phía anh thì cả cơ thể đổ gục.
19.
Tôi mơ thấy một giấc mơ dài và kỳ lạ. Trong giấc mơ, Thẩm Minh Sơn đang chào tạm biệt tôi.
Anh nói rằng thực ra anh không nên đến đây. Tôi thầm đồng ý trong lòng, nếu anh không đến, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngay sau đó, anh cho tôi một cú cốc đầu: “Thẩm Như Nhiên, nghĩ kỹ lại đi, em làm thế nào mà quay về đây được?”
Cú cốc ấy làm tôi bừng tỉnh. Tôi chợt nhớ ra, kiếp trước khi tôi chet, linh hồn tôi không tiêu tán ngay. Thực ra, tôi đã ở lại đến khi Thẩm Minh Sơn quay về.
Tôi đã nghe anh nói rằng điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời này là anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người anh, để em gái mình bị kẻ khác bắt nạt. Nhưng ít ra, anh đã trả thù cho tôi.
Vì thế, anh giet Thẩm Thiên Thiên, dùng sinh m//ạng cô ta để đổi lấy cơ hội cho tôi sống lại lần nữa. Và bây giờ, anh phải trở về.
Tôi hỏi anh trở về làm gì, và anh đáp một cách đầy tự tin: “Về đi t//ù chứ còn gì nữa.” Tôi sững sờ trước nhận thức pháp lý mạnh mẽ của anh.
Thẩm Minh Sơn nói với tôi rằng đó là luật nhân quả. Ở thế giới của anh, anh đã làm gì với Thẩm Thiên Thiên thì ở thế giới này, anh cũng phải trả giá tương ứng. Nhưng anh đã bảo vệ tôi khỏi vòng xoáy nhân quả đó.
“À đúng rồi,” anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói: “Tóm lại là, anh phải đi trước đây, cô em gái nhỏ.” Thẩm Minh Sơn nói xong thì phủi phủi mông, đứng dậy và vẫy tay chào tôi.
Anh bảo: “Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống ở hai thế giới, hai không gian khác nhau. Đừng có sống kém quá để anh cười nhé.”
Tôi đột ngột đứng dậy, muốn giữ anh lại. Nhưng trước mắt tôi chỉ còn một khoảng trắng mênh mông. Thẩm Minh Sơn biến mất.
20.
Cái chet của Thẩm Minh Sơn là một cú sốc lớn đối với bố Thẩm và mẹ Thẩm. So với họ, tôi lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Bình tĩnh đến nỗi, chính tôi, cô em gái vừa tròn 18 tuổi, đã lo liệu toàn bộ tang lễ của anh ấy.
Trong lúc này, không ít người nghi ngờ tôi lạnh lùng, vô tình. Nhưng tôi chẳng để tâm đến những lời nói đó. Sau khi tang lễ kết thúc, tôi lao đầu vào việc học, học đ//iên cuồng cho đến khi nhận được thư trúng tuyển vào trường đại học hàng đầu của đất nước, lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày quyết định rời Nam Thành, tôi đến trại giam thăm Thẩm Thiên Thiên. Cô ta bị kết án tù chung thân vì tội giet người có chủ đích.
Mẹ Thẩm đã từng đến thăm cô ta, muốn biết mình sai với Thẩm Thiên Thiên ở chỗ nào, tại sao cô ta lại gây ra tội ác với con trai bà.
Nhưng Thẩm Thiên Thiên chỉ cười đ//iên dại và chửi rủa bà: “Tất cả là tại các người thiên vị! Đây là quả báo mà các người đáng phải nhận vì thiên vị cái con Thẩm Như Nhiên suốt ngày giả vờ đáng thương đó! Các người đáng chet!”
Mẹ Thẩm đã cố bóp cổ cô ta, nhưng bị cai ngục ngăn lại. Sau lần đó, bà không bao giờ đến thăm Thẩm Thiên Thiên nữa. Bà không thăm, tôi cũng không.
Kể từ sau khi Thẩm Minh Sơn gặp nạn, tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Thẩm. Bây giờ, bố Thẩm và mẹ Thẩm chỉ còn lại mỗi tôi, họ bắt đầu sợ tôi cũng sẽ rời bỏ họ.
Mẹ Thẩm ngày đêm gọi điện khóc lóc với tôi, nhưng sau khi tôi chặn bà, bà chỉ dám thông qua bố Thẩm, ghi thêm lời nhắn khi gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng để hỏi thăm tôi.
Họ cố bù đắp tình yêu thương đã thiếu vắng suốt mười bảy năm, nhưng tôi từ chối. Có thể trước đây tôi từng khao khát thứ tình cảm đó, nhưng bây giờ, tôi đã không cần nữa.
Tôi gặp lại Thẩm Thiên Thiên trong trại giam. Cô ta già cỗi, tiều tụy, nhìn không giống một người cùng tuổi với tôi. Ngay khi tôi gọi tên cô ta, Thẩm Thiên Thiên phát đ//iên, đứng sau tấm kính gào thét: “Mày đúng là đồ giả tạo, con ranh bán rẻ lòng thương!”
Tôi chỉ bình thản giơ thư trúng tuyển ra và nói: “Thẩm Thiên Thiên, tao sắp bước vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cuộc sống của tao sau này sẽ đầy hoa tươi, kiến thức và những cơ hội rộng mở. Những người tao gặp sẽ luôn đối xử tử tế và yêu thương tao. Những người bạn tao kết thân sẽ chứng kiến tao trưởng thành. Còn mày, cứ việc thối rữa ở cái nhà tù lạnh lẽo này đi.”
Thẩm Thiên Thiên đ//iên cuồng gào thét, cuối cùng bị cai ngục kéo đi.
Sau này tôi nghe tin cô ta đã cố vượt ngục, nhưng trên đường trốn thoát, cô ta gặp Tần Viễn và trong cơn đ//iên loạn đã đ//âm cậu ta bị thương nặng.
Sau đó, cô ta bị bắt lại. Nhà họ Tần đã sắp xếp mọi thứ trong tù, mỗi ngày Thẩm Thiên Thiên đều bị bạn tù “chăm sóc đặc biệt”. Cuối cùng, không chịu nổi sự tra tấn, cô ta đã dùng cán bàn chải mài nhọn đ//âm vào cổ mình, t//ự s//át.
Khi bước ra khỏi cổng trại giam, ánh nắng chiếu lên người tôi. Tôi như nhìn thấy Thẩm Minh Sơn giơ ngón cái với tôi, nói: “Không hổ danh là em gái anh, lợi hại số một thiên hạ.”
Tôi cũng mỉm cười. Thẩm Minh Sơn nói đúng, giữa anh em ruột luôn có sự đồng điệu, cảm nhận lẫn nhau. Tôi biết bây giờ anh cũng đang vui.
Con đường phía trước còn dài, chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau ở những giao lộ của thời gian. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, chúng ta đều phải cố gắng sống thật tốt.