1.
Thẩm Minh Sơn gặp được cô em gái này sau hơn hai tháng từ khi Thẩm Như Nhiên được đưa về nhà họ Thẩm.
Không ngoa khi nói rằng huyết thống là một thứ kỳ diệu. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt bướng bỉnh của Thẩm Như Nhiên, Thẩm Minh Sơn lập tức nhớ đến bản thân mình hồi nhỏ.
Giữa anh em ruột, đúng là có sự đồng cảm vô hình. Mỗi khi Thẩm Như Nhiên có mưu tính gì, Thẩm Minh Sơn đều nhận ra ngay.
Anh cảm thấy cô em gái này thật đáng yêu. Nhưng mẹ Thẩm lại tỏ ra chán ghét mỗi khi nhắc đến cô. Bà nói: “Con không biết đâu, nó lớn lên trong cái nơi đó, học hết thói hư tật xấu rồi.”
Thẩm Như Nhiên xấu xa ư? Thẩm Minh Sơn không nghĩ vậy. Dù thế nào thì cũng không xấu bằng Thẩm Thiên Thiên.
Hồi nhỏ, Thẩm Thiên Thiên ép cậu bé hàng xóm phải chơi với mình. Cậu bé không muốn, thế là Thẩm Thiên Thiên đập hỏng đồ chơi của cậu, rồi còn dựng chuyện nói cậu bé bắt nạt mình, khiến cậu bé bị đòn oan.
Chứng kiến tất cả những chuyện đó, Thẩm Minh Sơn mãi không thể hiểu nổi tại sao một người như thế lại là em gái của mình.
Về sau, Thẩm Thiên Thiên bắt đầu nhắm đến chính Thẩm Minh Sơn. Khi anh không chịu hợp tác, cô ta liền vu oan cho anh. Từ bé đến lớn, anh đã bị cô ta hãm hại không biết bao nhiêu lần.
Giờ đây, cô ta lại sử dụng thủ đoạn đó với Thẩm Như Nhiên. Thẩm Minh Sơn đương nhiên muốn đứng về phía Thẩm Như Nhiên, nhưng đáng tiếc, hai anh em vẫn không thắng nổi một ả bạch liên hoa.
Cả hai đều là kiểu người thẳng thắn, chẳng biết nói gì ngoài mấy câu cứng nhắc, chẳng đấu lại được với mẹ.
Vì vậy, lần sau khi bay ra nước ngoài, Thẩm Minh Sơn đặc biệt mang theo một cuốn sách có tựa đề: “Làm thế nào để cãi nhau một cách đ//iên cuồng đúng cách.”
2.
Những chuyện đó là về sau, còn trong mùa hè khi Thẩm Như Nhiên chuẩn bị lên lớp 12, Thẩm Minh Sơn đã từng lên tiếng với mẹ, phản đối việc họ thiên vị Thẩm Thiên Thiên.
“Mẹ thiên vị thế nào? Cả hai đứa đều được ăn mặc như nhau, mẹ có để đứa nào thiếu thốn đâu.” Mẹ Thẩm đáp lại.
“Vậy sao? Vậy tại sao dạo này quần áo của Như Nhiên là do con mua, món ăn em ấy thích cũng là do con chọn, đồ dùng học tập con cũng là người đưa em ấy đi mua. Những thứ này mẹ đã làm hết cho Thẩm Thiên Thiên trước rồi, con chỉ học theo mà làm cho Như Nhiên. Trong suốt thời gian qua, mẹ chưa bao giờ ưu tiên Như Nhiên một lần, thế mà mẹ bảo mình không thiên vị sao?”
Có lẽ vì sắc mặt Thẩm Minh Sơn quá nghiêm trọng, mẹ Thẩm không giữ được bình tĩnh, quát lớn: “Con bé đó là đứa đã học hư trong khu ổ chuột rồi, không thể so sánh với con gái của mẹ, Thẩm Thiên Thiên. Mẹ chỉ suy nghĩ cho cảm xúc của Thiên Thiên nhiều hơn một chút thì có gì sai?”
“Không bằng Thiên Thiên à?” Giọng Thẩm Minh Sơn run lên vì tức giận, anh đập mạnh xuống bàn: “Nếu Như Nhiên không bằng Thiên Thiên của mẹ, thì sau này khi con đủ cứng cáp, con sẽ cùng Như Nhiên đổi họ, rồi dẫn em ấy đi thật xa. Đến lúc đó, nếu Thiên Thiên về với bố ruột của cô ta, thì mẹ với bố cũng sẽ chẳng còn con cái gì, phải chịu khổ cô độc đến già thôi.”
Mẹ Thẩm giận dữ đuổi theo Thẩm Minh Sơn định đánh. Anh vừa chạy, Thẩm Như Nhiên lập tức chạy theo sau.
Anh biết em ấy đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi, trong lòng cảm thấy buồn. Nhưng Thẩm Như Nhiên lại không tỏ vẻ bận tâm. Cô nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Anh ơi, em sẽ cố gắng học thật tốt, anh phải sớm đến đón em đi nhé.”
Thẩm Minh Sơn cảm thấy trong lòng bùng lên một dòng máu nóng. Anh đáp: “Được, một lời đã định. Sau này anh nhất định sẽ đón em đi.”
3.
Lời hứa ấy đã trở thành lời nói dối.
Vì cuối cùng, anh không thể thực hiện được nó.
Thẩm Minh Sơn chỉ ở nước ngoài đúng một năm, rồi nhận được tin dữ về cái chet của Thẩm Như Nhiên.
Khi anh vội vàng trở về nước, cô đã được ch//ôn cất rồi.
Anh khắp nơi hỏi han, muốn biết chính xác lý do em gái mình chet, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là những câu trả lời mơ hồ.
Chính vì vậy, Thẩm Minh Sơn chìm vào tuyệt vọng.
Cuối cùng, trong một đêm mưa, anh nhìn thấy hồn ma của Thẩm Như Nhiên.
Giữa anh em ruột, đúng là có sự đồng cảm vô hình.
Anh luôn tin tưởng điều đó.
Vì thế, khi anh cầu khấn thần linh, tìm kiếm câu trả lời, thì đã có một cơ hội để bắt đầu lại. Anh không chút do dự, trở về nhà họ Thẩm.
Lúc này, Thẩm Thiên Thiên đã đính hôn với Tần Viễn.
Cả hai đứng trên bục cao, như những bậc thánh thần, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.
Thẩm Minh Sơn lẳng lặng tiến lên, giấu trong người một con d//ao.
Từ đâu đó trong không gian, anh nghe thấy một giọng nói vang lên: [Những gì cậu làm với cô ấy hôm nay, sau này sẽ có báo ứng đến với cậu, cậu chắc chắn muốn làm vậy chứ?]
Thẩm Minh Sơn khẽ cười: [Nhà mày không có em gái à?]
Giọng nói ấy im lặng. Thẩm Minh Sơn tiếp tục: [Nếu mày có một người em gái, mày sẽ hiểu. Làm anh trai, không thể chịu được khi thấy em mình chịu một chút tổn thương nào.]
Huống chi, cô ấy đã phải chịu đựng bất công của thế gian, còn kẻ xấu thì chẳng phải trả giá.
Vậy thì, để anh thay cô giành lại công bằng.
Nếu có thể, anh còn muốn giành cho cô một cuộc đời tươi đẹp hơn.
“Giờ anh cãi nhau giỏi lắm rồi. Thẩm Như Nhiên, anh đến cứu em đây.”
Trước khi bước lên không chút do dự, anh lại nghe thấy tiếng thở dài từ nơi xa xăm.
Giọng nói đó bảo anh rằng, khi mọi nhân quả được trả đủ, tất cả những câu chuyện rối loạn sẽ khởi động lại.
4.
Vì vậy, đường đời còn dài lắm.
Những không gian, thời gian khác nhau rồi cũng sẽ giao nhau một lần nữa.
Đến lúc đó, hai anh em vốn dĩ phải lớn lên trong sự vô tư sẽ lại được gặp nhau, như chưa từng có gì xảy ra.
[HẾT]