NGƯỜI CHA MÙ CỦA TA MUỐN NẠP THIẾP

Chương 01


Sau khi mẹ ta chữa khỏi bệnh mù cho cha, cha ta bắt đầu ghét bỏ mẹ.

 

Ghét mẹ mặc váy vải thô, ghét mẹ tóc bạc sớm, ghét đôi tay mẹ thô ráp xấu xí.

 

Khi thấy cha lấy trộm tiền của mẹ đi thanh lâu, ta khóc chạy về nhà kể với mẹ.

 

Mẹ ta bình tĩnh xoa đầu ta, bảo ta thu dọn hành lý.

 

Ngày hôm sau, cha ta ngã khỏi giường, vừa khóc vừa mò mẫm gọi tên mẹ.

 

Còn mẹ ta nắm tay ta, không chút do dự rời đi.

 

Cha ta quên mất, mẹ ta có khả năng khiến mắt ông sáng, cũng có khả năng khiến ông mù trở lại.

 

1

 

Khi cha ta bị mù, ông ta đối xử với ta và mẹ ta rất dịu dàng, là nam nhân tốt mà hàng xóm láng giềng đều khen ngợi.

 

Nhưng từ khi mắt sáng trở lại, tính cách của ông ta cũng thay đổi.

 

Ông ta bắt đầu nhìn ta và mẹ ta bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn, thường xuyên đi sớm về muộn, lang thang bên ngoài.

 

Đến lần thứ năm trong tháng cha ta không về nhà ăn cơm đúng giờ, mẹ ta bảo ta ra ngoài tìm cha.

 

Ta đi thẳng đến hẻm Liễu Dương, nơi toàn là nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, lần trước ta tìm thấy cha ở gần đó.

 

Lúc đó cha ta say khướt, ta dìu ông ta về nhà.

 

Mẹ hỏi ông ta đi đâu, ông ta chỉ nói là uống vài chén với bạn cũ.

 

Mẹ ta nhìn ông ta rất lâu, nấu cho ông ta canh giải rượu, rồi canh chừng ông ta cả đêm.

 

Hôm sau cha ta tỉnh lại, mẹ ta chỉ nói một câu: “Lâm Thành, chỉ một lần này thôi.”

 

Cha ta có vẻ hơi chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Không phải chỉ uống nhiều một chút thôi sao? Sau này sẽ không như vậy nữa.”

 

Từ đó về sau, ông ta không còn đi đêm không về nữa nhưng vẫn không về nhà ăn cơm.

 

Dần dần, hàng xóm bắt đầu nhìn ta và mẹ ta bằng ánh mắt thương hại.

 

Tối qua, Lý thẩm nhà bên đến tìm mẹ ta, nói là bà ấy nhìn thấy cha ta ở gần hẻm Liễu Dương.

 

Lúc đó cha ta ôm một người nữ nhân ăn mặc lòe loẹt cười rất tươi.

 

Mẹ ta bình tĩnh nói rằng bà tin cha ta.

 

Nhưng sau khi Lý thẩm đi, ta vẫn thấy mẹ ta lau nước mắt ở khóe mắt.

 

Ta cẩn thận tiến lên, muốn an ủi mẹ.

 

Nhưng mẹ ta lại hỏi ta: “Vân nhi, nếu mẹ và cha con hòa li* thì sao…”

 

Hòa li*: ly hôn

 

Ta không chút do dự: “Mẹ, chỉ cần mẹ không bỏ con, con sẽ đi theo mẹ đến chân trời góc bể.”

 

Nhưng ta biết, cả ta và mẹ ta đều không muốn gia đình này tan vỡ.

 

Mẹ ta đã cho cha ta một cơ hội, trong lòng, ta cũng cho cha ta một cơ hội.

 

Nhưng hôm nay, cha ta lại một lần nữa không về nhà đúng giờ.

 

Người gác cổng hẻm Liễu Dương chặn ta lại, không cho ta vào.

 

Ta trừng mắt nhìn ông ta: “Thả ta ra, ta phải tìm cha ta!”

 

Đang định xông vào thì cha ta ôm một người nữ nhân bước ra khỏi thanh lâu.

 

Người nữ nhân trang điểm đậm, hở nửa vai dựa vào lòng cha ta.

 

Còn cha ta thì mặt mày hớn hở, nâng cằm người nữ nhân nói: “Ngoan, đợi ta về nhà bỏ bà già đó rồi sẽ đến chuộc thân cho nàng.”

 

 

2

 

Ta đứng ở đầu ngõ, mặt không biểu cảm nhìn cha ta và người nữ nhân kia thân mật.

 

Người gác cổng thấy ta không làm loạn nữa, cũng nhìn vào bên trong, hỏi: “Đó là cha ngươi sao?” Ta nắm chặt tay, lắc đầu nói: “Không, cha ta đã chết.”

 

Người gác cổng sửng sốt: “Chết từ bao giờ?”

 

“Tháng trước.”

 

Từ khoảnh khắc mắt ông ta sáng trở lại, ông ta đã c.h.ế.t hoàn toàn rồi.

 

Ta chạy về nhà, nước mắt không kìm được mà rơi.

 

Mẹ nhìn thấy bộ dạng của ta, bà hiểu hết mọi chuyện.

 

Ta nằm trong lòng mẹ, nghẹn ngào nói: “Mẹ, tại sao cha lại đối xử với chúng ta như vậy?”

 

“Có phải do con không ngoan ngoãn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.