BA KẺ ĐIÊN ĐỐI ĐẦU GÃ HÀNG XÓM XẤU TÍNH

Chương 1


01

 

Hàng xóm nhà tôi là một kẻ ngốc.

 

Họ vừa chuyển đến không lâu, đã nhét đầy đồ đạc ở hành lang. 

 

Xe đạp, chậu hoa, thùng giấy cũ, tủ hỏng… 

 

Thậm chí, giá để giày hôi thối cũng đặt sát cửa nhà tôi. 

 

Mỗi lần mở cửa, tôi đều bị mùi hôi thối đó làm ngạt thở.

 

Tôi hơi sợ giao tiếp xã hội, ngại đối mặt với người khác. 

 

Vì vậy, ban đầu, tôi chọn cách liên lạc trong nhóm chat.

 

Tôi nhắn: “901, kệ giày nhà các bạn có thể dời ra xa một chút không? Đã dán sát vào cửa nhà tôi rồi. Còn đống đồ lặt vặt ở cửa, các bạn có thể dọn vào nhà được không?”

 

Gửi tin xong, tôi tiếp tục làm việc. 

 

Vài giờ sau, tôi mới nhớ ra và mở nhóm chat xem. 

 

Chao ôi, không ngờ lại như vậy. 

 

Có hơn chục tin nhắn thoại, đều là của người nhà 901. 

 

Tôi do dự một lúc rồi cẩn thận chọn “chuyển đổi giọng nói thành văn bản”. 

 

Nhưng khi nhìn vào, chỉ toàn là những lời chửi rủa tục tĩu.

 

“Mày tự lo bản thân mày đi, con đ*, mày đang dạy dỗ bố mày à? Nhà tao, tao muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến mày?”

 

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đây có phải lời của con người không? Tôi hoảng loạn muốn thoát khỏi giao diện WeChat, nhưng ngón tay vô tình chạm vào màn hình, mở một tin nhắn thoại. Ngay lập tức, giọng chửi bới của người đàn ông vang lên trong văn phòng.

 

“CMM, mày còn dám mách trong nhóm? Mày có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, có giỏi thì đến gặp ông nội mày mà nói chuyện, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không, con khốn!”

 

Tôi vội vàng tắt điện thoại. Chị đồng nghiệp nghe tiếng liền quay lại: “Yên Nhiên, có chuyện gì vậy?”

 

Tôi tái mặt, nói khẽ: “Em bị hàng xóm chửi.”

 

Chị ấy dừng gõ bàn phím, kéo ghế ngồi bên cạnh tôi: “Chuyện gì vậy? Kể chị nghe xem.”

 

Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho chị nghe. Chị ấy phẫn nộ: “Người gì thế này! Làm sai còn chửi người ta?”

 

Nghĩ một lát, chị ấy gợi ý: “Em tìm ban quản lý chung cư đi, để họ giúp em.”

 

Tôi liền gọi điện cho ban quản lý. Nhưng vừa nghe đến tòa nhà 901, họ liền do dự. “901 à? Tôi vừa gặp hắn ta hôm trước. Con hắn tè trong thang máy, hắn nhất quyết nói là chó của tầng 15 tè. Tầng 15 cãi nhau với hắn mấy lần, giờ đang uống thuốc Đông y để điều chỉnh tâm trạng đấy.”

 

Tôi kinh ngạc: “Hắn còn như vậy nữa sao?”

 

Ban quản lý thở dài: “Còn nhiều lắm. Hắn còn chiếm chỗ đậu xe của 302, chiếm hẳn hai tuần. Người ta tức giận, chặn xe hắn, hắn lại đổ rác lên xe người ta! Giữa mùa hè, hôi thối không chịu được!”

 

Tôi càng kinh ngạc: “Sao không gọi cảnh sát?”

 

Ban quản lý lắc đầu: “Cảnh sát đến cũng vô dụng, chỉ bảo hắn xin lỗi, nhưng xe họ vẫn bị hỏng mà? Thật là khổ. Mỗi lần chúng tôi đều phải đứng giữa chịu áp lực.”

Tôi ngập ngừng không nói được gì, chị đồng nghiệp giật lấy điện thoại của tôi, nói: “Hắn bắt nạt chúng tôi, ban quản lý phải ra mặt chứ? Ai ngang ngược thì người đó đúng sao?”

 

Ban quản lý nói: “Tôi đâu có nói không quản, nhưng họ lươn lẹo, côi làm gì được? Ngày nào cũng cãi nhau à? Họ là kẻ vô công rỗi nghề, có thời gian, nhưng cô còn phải đi làm. Tôi nói vậy không phải đùn đẩy trách nhiệm, mà là vì tốt cho cô.”

 

Nói rồi, đầu dây bên kia có tiếng nói chuyện. Người của ban quản lý nói: “Tôi có việc, tạm biệt nhé.” Rồi cúp máy luôn.

 

Nghe tiếng tút tút bên kia, tôi càng thêm chán nản. Chị đồng nghiệp nghĩ một lát, rồi nảy ra ý tưởng: “Yên Nhiên, em gọi điện cho phòng cháy chữa cháy! Họ chất đầy đồ đạc ở lối thoát hiểm, đó là vi phạm! Phòng cháy chữa cháy có thể can thiệp!”

 

02

 

Sau khi tan làm, tôi gọi 119. Đội phòng cháy chữa cháy lập tức cử ba bốn lính đến. Nhìn thấy hành lang lộn xộn, họ nhăn mặt. Rất nhanh, cửa nhà 901 bị gõ.

 

Người bên trong vô cùng khó chịu: “Để đồ ăn ngoài cửa!”

 

Lính cứu hỏa gõ mạnh hơn: “Ai nói với anh là đồ ăn? Đội cứu hỏa đây! Mở cửa ra!”

 

Người đàn ông miễn cưỡng mở cửa: “Đội cứu hỏa thì sao? Nhà tôi đâu có cháy!”

 

Lính cứu hỏa chỉ vào đống đồ trong hành lang: “Những thứ này là của anh phải không? Chặn lối thoát hiểm rồi!”

 

Người đàn ông trợn mắt: “Để ít đồ ngoài hành lang thì sao? Đây là trước cửa nhà tôi, tôi muốn để thế nào thì để, các anh quản được à?”

 

Lính cứu hỏa cười khẩy: “Điều 28 của Luật Phòng cháy chữa cháy quy định rõ, bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào cũng không được chiếm dụng, chặn lối thoát hiểm, cửa ra an toàn, hay lối đi của xe cứu hỏa. Anh nói xem tôi quản được không?”

 

Nghe nhắc đến luật, người đàn ông đuối lý. Lính cứu hỏa thúc giục: “Anh dọn hết đồ đi, không thì sẽ bị phạt!”

 

Nghe đến phạt tiền, người đàn ông chửi bới: “Cái quái gì đây? Đồ này là người khác để trước cửa nhà tôi, không phải của tôi! Ai nói là của tôi? Tôi gọi một tiếng, nó có trả lời không?”

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.